Phi Đồng lập tức gật gật đầu, có chút rầu rĩ không vui: "Bác nói, còn có rất nhiều nơi chơi rất vui, con còn chưa có đi..."
"Chờ sau này, cha xây cho Phi Đồng một vườn lớn hơn, xinh đẹp hơn được không?"
Mắt Phi Đồng sáng lên, "Vậy có hồ bơi không?"
Thiệu Hiên gật gật đầu, khuôn mặt cười thương yêu, Phi Đồng lại luôn miệng hỏi: "Vậy có nhiều cây rất lớn, mùa hè có thể leo lên đó ngủ không? Đúng rồi, có thể hái quả ở trên cây xuống ăn không?"
Mạnh Thiệu Hiên gật đầu lia lịa, Phi Đồng liền cười xán lạng hơn một chút, có chút dương dương đắc ý lắc lư cánh tay Mạnh Thiệu Hiên nói: "Khi nào thì vườn của chúng ta xây xong?"
"Phi Đồng muốn, vậy phải nhanh nhanh xây xong thôi!" Tĩnh Tri đứng bên cạnh Mạnh Thiệu Hiên khẽ mỉm cười: "Đến lúc đó con và mẹ có thể ở khu vườn lớn hơn, xinh đẹp hơn nơi này rồi."
"Vậy bác thì sao? Chúng ta cũng mời bác đến ở nhà có vườn lớn của chúng ta được không?" Đôi mắt lanh lợi của Phi Đồng nhìn Mạnh Thiệu Hiên, lại thấy tươi cười trên mặt anh dần dần rút đi, Phi Đồng cũng có chút hoảng hốt nhìn anh: "Cha... Không được sao?"
"Bác bề bộn nhiều việc, sợ rằng không có thời gian đến..."
"Cha gạt người, bác rất rãnh, trước đây mỗi ngày đều ở cùng mẹ..."
"Phi Đồng!" Tĩnh Tri cuống quít cắt ngang lời của thằng bé: "Chúng ta cần phải đi."
"Không tạm biệt bác sao?" Phi Đồng bị Mạnh Thiệu Hiên ôm lấy, có chút không hiểu. Mặc dù nó rất yêu cha, thế nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-hang-ty-cuop-lai-vo-truoc-da-sinh-con/551913/chuong-384.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.