Uống nước nóng, lại bị anh buộc uống một thìa nước đường để khỏi ho, sau đó cô mới được anh bố trí ngồi ở trên giường lớn, che chăn bông thật kín.
Mấy ngày nay cô bệnh có chút không còn hình dạng, hốc mắt hãm sâu, hai má cũng có chút hóp lại, mà trên trán lại hơi vàng, dưới hốc mắt là một mảnh tái xanh, cũng không biết có phải là ánh sáng quá mờ nên nhìn khí sắc đặc biệt không tốt, hay là cô thật sự bệnh thành như vậy. Mạnh Thiệu Đình ngồi một bên nhìn, tâm lại hơi kéo căng, cổ họng bị nhét chặt.
"Em không sao, anh đừng lo lắng, chỉ là nằm trên giường quá lâu, trên người không có sức lực, cũng không có đi dạo ở bên ngoài, nên sắc mặt không dễ coi." Cô thấy sắc mặt anh không tốt, khóe mắt chân mày đều viết đầy lo lắng, nhịn không được mở miệng nói.
Hơi liếc mắt sang, lại nhìn thấy môi dưới của anh bị cô cắn nát, ngực cô căng thẳng, đưa tay liền vuốt lên. Anh theo bản năng tránh ra, nhưng vẫn bị đầu ngón tay hơi lạnh của cô nhẹ nhàng lướt qua.
"Có hơi sưng, cũng trầy da rồi." Giọng nói của cô có chút run rẩy, sắc mặt lại nóng đỏ lên. Vừa rồi mình thật là điên cuồng, lại làm ra chuyện như vậy...
"Không có việc gì, ngày mai sẽ tốt hơn." Anh cũng có chút không được tự nhiên. Đã trễ thế này, anh và cô vẫn ở trong phòng ngủ, nếu như Thiệu Hiên biết...
Vẫn là không cần tiếp tục ở lại chỗ này, dù sao cô cũng đã muốn đi, nếu như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-hang-ty-cuop-lai-vo-truoc-da-sinh-con/551912/chuong-383.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.