Hấp dẫn này thật sự là quá lớn, Phi Đồng gần như là quên sạch toàn bộ một chút không muốn kia, nó vui rạo rực dùng sức gật đầu, một lần lại một lần hô được, được!
Thấy bộ dáng nhảy nhót vui vẻ của thằng bé, Mạnh Thiệu Hiên hơi thở dài một hơi. Tri Tri để ý con trai nhất, chỉ cần con trai vui vẻ, cô nhất định sẽ đồng ý mọi thứ.
Còn nhiều thời gian, trước đây Tri Tri thích anh, sau này cũng sẽ thích anh, anh đối tốt với cô, tâm tư của cô sẽ chuyển qua đây, cuối cùng quên anh hai từng chút một.
Anh nghĩ như vậy, trong lòng lại dâng lên lòng tin vô biên, không vui vẻ vừa rồi tựa hồ cũng tan thành mây khói. Ôm chặt con trai, trong lòng không nhịn được cảm thấy may mắn, may là Tri Tri để lại đứa bé này...
"Con mẹ nó mày tính là thứ gì? Tao cảnh cáo mày, lão gia vẫn còn sống đấy, Mạnh thị này cũng không phải do Mạnh Thiệu Tiệm định đoạt! Mày còn dám vô lễ với nhị thiếu, có tin bây giờ tao liền bắn mày một phát không!"
An Thành tức giận muốn phát cuồng, anh ta móc súng lục ra chỉa về phía người nọ, Mạnh Thiệu Đình lại bỗng nhiên trầm mặc, lập tức đè tay anh ta xuống. Anh im lặng không lên tiếng, chỉ là khí lực trên tay dần dần nặng thêm, trên trán
An Thành toát mồ hôi hột, nhưng vẫn không cam lòng buông súng lục ra, có chút thương xót nhìn anh: "Thiếu gia..."
"Chúng ta đi thôi." Mạnh Thiệu Đình nói hời hợt một câu, nhưng đôi mắt vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-hang-ty-cuop-lai-vo-truoc-da-sinh-con/551906/chuong-377.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.