Đúng, cô thật sự cảm nhận được. Chính là giờ phút này, cô đã có thể tự do ra khỏi lồng, nhưng cô lại chợt cảm thấy tự do này rất tẻ nhạt.
Anh không có đuổi theo, cô thậm chí len lén liếc mắt nhìn phía sau đường mòn vào lúc quẹo cua, nhưng hoàn toàn không có thân ảnh của anh. Cô đi chậm như vậy, đủ dùng thời gian gấp đôi bình thường, anh lại vẫn chưa đuổi theo.
Hoảng hốt, nghĩ đến câu nói cuối cùng kia của anh, nếu như cô đi, anh sẽ không ngăn cản.
Cô có chút sợ hãi, nhưng lại không thể an lòng. Mạnh Thiệu Đình hoàn toàn sẽ không mở mắt trừng trừng nhìn cô rời đi, anh sẽ không bỏ được, anh rất quan tâm cô, người khác không biết, nhưng cô là người trong cuộc, cô hiểu rõ ràng!
"Mẹ, mẹ đi thật chậm, còn chậm hơn cả con." Phi Đồng không nhịn được chu cái miệng nhỏ nhắn lên, giãy dụa xoay quanh trong ngực cô, rốt cuộc đã được đặt xuống mặt đất như ý nguyện, chân ngắn nhỏ di chuyển trong chốc lát, liền chạy tới cửa lớn. Nó vung tay bé nhỏ lên, giòn giả kêu: "Mẹ, mẹ nhanh lên một chút đi, chúng ta đi chơi..."
Tĩnh Tri đứng ngẩn người ở nơi đó, nhịn không được quay đầu lại nhìn. Dưới màn trời xanh lam, đường dài quanh co trực tiếp thông đến trong màu xanh biếc vô biên, lại hoàn toàn không có thân ảnh đuổi theo của Mạnh Thiệu Đình.
Cô nhịn không được mất mác, cường ngạnh xoay người lại, vừa muốn ôm Phi Đồng rời đi, chợt nghe phía sau vang lên tiếng bước chân. Cô vui
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-hang-ty-cuop-lai-vo-truoc-da-sinh-con/551902/chuong-373.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.