Nhưng dù là như vậy thì như thế nào? Anh sẽ không vì cô mà mặc kệ cha mẹ của mình, cô cũng sẽ không vì anh mà không để ý đến cảm giác của Phi Đồng.
Nghĩ tới đây, Tĩnh Tri hạ quyết tâm, cô chậm rãi ngẩng đầu lên, trong con ngươi cũng đã trong suốt không gợn sóng. Bỗng nhiên một trận gió thổi vào, lay động rèm cửa sổ nặng nề dày cộm bay phất phới, mà một bình hoa đặt trên bàn gần cửa sổ cũng bị rèm cửa sổ bay lượn hất rơi xuống đất, vang lên một tiếng lớn rồi vỡ vụn
Mấy cành hoa quế cắm ở trong bình hoa rơi tán loạn đầy đất, cánh hoa vàng óng như hạt gạo lật úp, mà mùi hương kia lại càng phát ra ngào ngạt, dần dần tràn khắp căn phòng.
Cô quay đầu liền nhìn thấy ánh mắt âm u của anh rơi vào trên vàng óng đầy đất kia, cánh hoa nho nhỏ nhanh chóng bị gió thổi đi không còn bóng dáng, cũng không nhìn thấy nữa. Mà anh cứ ngồi cau mày như vậy, nhìn thấy gân xanh ẩn hiện ở trên trán, bàn tay để ở hai bên thân thể cũng nắm chặt lại, nắm ra dấu vết xanh trắng.
Cằm anh có một độ cong cứng rắn, mím chặt môi thành một đường cong, tròng mắt luôn luôn trầm ổn lại có mấy phần tiêu điều, bi thương không che giấu được, giống như cả vườn đều đang lộ ra cảnh thu. Lòng của cô giống như là bị sợi dây nhỏ siết chặt, quấn quanh một vòng lại một vòng, thấm ra tơ máu thật nhỏ, đau đến không chịu nổi. Ngón tay vịn lan càn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-hang-ty-cuop-lai-vo-truoc-da-sinh-con/551901/chuong-372.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.