Tĩnh Tri khóc không thành tiếng, ngón tay níu lấy áo sơ mi của anh theo bản năng nhíu chặt, mà nước mắt cô lại như là mở vòi nước, càng không thể vãn hồi. Ai có thể hiểu khó chịu và lo lắng trong lòng cô? Không làm mẹ, sẽ không có biện pháp cảm nhận được đau đớn như xé mổ buồng tim này. Phi Đồng của cô, Phi Đồng nho nhỏ đáng yêu, nếu như quả thật từ nay về sau không gặp lại được, phải đối mặt với mẹ con chia lìa, cho dù cô còn sống tạm, lại có ý nghĩa gì đâu?
"Tĩnh Tĩnh, bình tĩnh một chút, nghe anh nói được không?" Anh đè bả vai bởi vì kích động mà không ngừng run rẩy của cô, hai mắt sáng quắc nhìn ánh mắt của cô.
"Như lời em nói, anh thề với em, cam đoan với em, quyết sẽ không biến thành sự thực. Anh nhất định tìm Phi Đồng trở về giúp em, cho dù là quật ba thước đất, tin anh đi Tĩnh Tĩnh, tin anh được không? Nếu như Phi Đồng trở về, mà em xảy ra chuyện gì ý muốn, em bào thằng bé phải làm sao bây giờ? Nó mới ba tuổi, nó không thể không có mẹ! Tĩnh Tĩnh, lên tinh thần, em còn phải giúp anh tìm Phi Đồng. Nếu như em tiếp tục nằm không ăn không uống, anh sẽ phân tâm chăm sóc em, không có biện pháp toàn lực đi tìm Phi Đồng. Vì Phi Đồng, em không nên tiếp tục như vậy nữa được không?"
"Nhưng em ăn không vô, em thực sự không muốn ăn chút nào. Thiệu Đình, anh đừng ép em ... Đều đã ba ngày, còn đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-hang-ty-cuop-lai-vo-truoc-da-sinh-con/551883/chuong-354.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.