Nhưng hiện tại rất buồn cười, rất đáng thương, cô cần tạo một cơ hội cho một việc hết hi vọng là "Anh vẫn yêu Thẩm Mạn Quân ". Đúng, chỉ cần một cơ hội hết hi vọng này, cô theo đuổi một chuyện rất đơn giản, cô chỉ cần tận lực bảo trụ vị trí nhị thiếu phu nhân nhà họ Mạnh, chỉ vì tư tâm của mình và nhà họ Thẩm, cô càng không phải bởi vì yêu anh mới chịu lưu lại như vậy. Khi đó, anh cũng không đáng để cô tiếp tục yêu. "Phó Tĩnh Tri, qua một khoảng thời gian, tôi có một phần đại lễ muốn tặng cho cô." Mạn Quân nói đến đây, cười xinh đẹp một tiếng, bộ dáng cô ta rất đáng yêu, nhưng bây giờ, thoạt nhìn cô ta luôn luôn mệt mỏi tiều tụy. Tĩnh Tri sửng sốt một chút, những lời này nghe thực sự quen thuộc. Thiệu Đình cũng nói có một phần đại lễ muốn tặng cho cô, rốt cuộc là lễ vật gì? Cô có chút hoài nghi nhìn nhìn Mạn Quân, Mạn Quân cũng cầm lấy ví da đi ra ngoài. Tĩnh Tri nhìn thấy, chỉ là bóng lưng của cô ta. So với lúc cô gặp lần trước, cô ta thực sự gầy hơn rất nhiều. Tĩnh Tri cúi đầu, một luồng tóc dài rơi xuống, trong lòng cô bỗng nhiên có chút chua xót khổ sở. Mạn Quân đi theo bên người Mạnh Thiệu Đình nhiều năm như vậy, hiện tại anh cũng có thể ly hôn không chút do dự, một người đàn ông như vậy, lúc này anh thật sự đối tốt với cô, nhưng có thể được bao lâu? Cô nhịn không được cắn ống hút palstic trong ly đồ uống, lại theo bản năng gia tăng lực đạo. Đáy lòng của cô rất rối bời, lại giống như có một chút đau đớn nói không nên lời đang lan tràn. Nếu cô thật sự không có bảo vệ tim của mình, có thể lại gặp kết quả như vậy hay không? Không, không! Cô không dám nghĩ nữa, từng màn mùa đông kia giống như là kiếm sắc bén, lại muốn đâm phá vết thương đã kết vảy của cô. Cô không cần như vậy, vĩnh viễn cũng không cần như vậy. Tạo cơn ác mộng một lần là dủ rồi, té ngã một lần cũng đã đủ rồi, không ai nguyện ý giẫm lên vết xe đổ! Không ai nguyện ý... Huống chi là anh - người đàn ông lạnh lùng vô tình từ trong xương đó, không phải lúc trước anh cũng rất chiều chuộng người phụ nữ họ Vân kia ư, cuối cùng thì sao? Tĩnh Tri cười cay đắng một tiếng, cô nâng tay dán lên thủy tinh màu trà lạnh lẽo. Ánh nắng chiếu vào theo kẽ tay của cô, lờ mờ rơi vào trên mặt của cô. Viền mắt cô có chút đau, lông mi không ngừng run rẩy, cô muốn khóc, nhưng lại không có nước mắt. Cô muốn tới gần ánh mặt trời một chút, nhưng không cảm giác được nóng, không cảm giác được nhiệt độ sinh mạng của cô, chỉ có thê lương và cô đơn vô biên kia, giống như là bắc cực vĩnh viễn không có sức sống, tăm tối mịt mù bao phủ trái tim của cô. ************************************************** "Ta nghe nói mấy ngày nay con bỏ cũ thay mới người ở tầng cao, sao ta không nghe con nói tới?" Mấy ngày này rõ ràng tinh thần Mạnh Chấn Tông không tốt, bệnh cũ nhiều năm cũng bắt đầu phác tác, liên tiếp uống thuốc còn không thấy chuyển tốt hơn. Dù cho cả đời ông oai phong một cõi, cho tới bây giờ lúc bệnh tới thật sự giống như núi đổ, cảm giác mình quả nhiên có một ngày lực bất tòng tâm. Dù lúc này, nhìn ông như cao cao tại thượng giáo huấn con lớn nhất một mực cung kính đứng ở nơi đó, thế nhưng nói ra những lời này, nhiều lắm chỉ đưa đến một chút tác dụng chất vấn. Vô hình trung có một loại dự cảm, lần này lão đại như là long vào đầm sâu, ông dần dần cảm thấy không nắm ở trong tay được. Mạnh Thiệu Tiệm nghe lời này của ông, chỉ cười ôn hòa trước sau như một. Thoạt nhìn bộ dáng của hắn quả thật không có một chút cảm giác uy hiếp, thậm chí thân thiết hơn Mạnh Thiệu Đình bộc lộ rõ tài năng. "Cha, con có nghe mẹ nói mấy ngày nay thân thể cha không tốt, bởi vậy không muốn mang những chuyện này đến quấy rầy người." Hắn nói cực kỳ thành khẩn, sắc mặt Mạnh Chấn Tông không thể không hòa hoãn, xoa xoa huyệt thái dương, mệt mỏi mở miệng: "Ta cũng chỉ là hỏi một chút, dù sao hiện tại con là chủ tịch, con nên có sát phạt quyết đoán." Mạnh Thiệu Tiệm hơi nhíu mi, biết ông là đang cảnh cáo mình, bây giờ hắn chỉ là chủ tịch. Hắn cũng không thèm để ý, vẫn cười ôn hòa như cũ, đi tới phía sau Mạnh Chấn Tông, tự mình đấm bóp vai cho ông. Mạnh Chấn Tông hơi sững sờ, lại cảm giác thủ pháp của hắn rất thành thạo, lưng buộc chặt không khỏi thả lỏng. Ông thích ý hơi nhắm mắt, giọng nói cũng ấm áp hơn mấy phần: "Học tay nghề này từ lúc nào?" Mạnh Thiệu Tiệm hạ thấp giọng, "Học rất lâu rồi, bởi vì vẫn luôn thấy xương cổ của cha không tốt." Mạnh Chấn Tông ngẩn ra, đáy lòng lại dần dần có chút mềm nhũn, ông luôn luôn không muốn gặp đứa con trai này, nhưng không ngờ lại có lòng như vậy. Có lẽ trước đây ông quả nhiên đổi xử với nó quá hà khắc rồi, không biết có phải người đã già hay không, luôn luôn mềm lòng, nếu đổi là mấy năm trước, ông chỉ cười nhạt tâm tư của Mạnh Thiệu Tiệm. Mà lúc này, ông lại có chút cảm khái vỗ vỗ tay hắn: "Thiệu Tiệm, con không oán hận cha chứ?" Khóe miệng Mạnh Thiệu Tiệm hơi giương lên, vẫn như cũ chân thành mở miệng: "Không, chưa bao giờ." Mạnh Chấn Tông cười, ý bảo hắn ngồi ở bên người: "Ta đều biết, con là người có năng lực. Nhiều năm như vậy, ta chưa từng khen con, nhưng ta đều nhìn ở trong mắt. Con trầm ổn hơn em trai của con, mặc dù thiếu một chút sát phạt quyết đoán, nhưng lại ổn định cầu thắng khó có được, sau này Mạnh thị có con giúp em trai con xử lý, ta cũng yên tâm." Ông đầu tiên biểu dương một phen, nhưng lại không lộ thanh sắc chuyển dời đề tài đến vấn đề người thừa kế. Đáy lòng Mạnh Thiệu Tiệm cười lạnh mấy tiếng, nét mặt vẫn không lộ thanh sắc: "Cha yên tâm, con nhất định sẽ dốc toàn lực giúp Thiệu Đình ." Chỉ cần một câu nói của ông ta, tất cả thứ hắn vất vả kinh doanh đều là của Thiệu Đình! Nếu không có cố gắng mấy năm nay của hắn, Mạnh thị có thể có quy mô như bây giờ sao? Thiệu Đình có thể làm gì? Sẽ chơi đùa phụ nữ, làm một công tử đào hoa! Mạnh thị ở trong tay nó sẽ sớm bị hủy diệt thôi! Làm đồ cưới cho người khác đến mười năm, ai sẽ cam tâm?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]