Mạn Quân không ngờ tới cô sẽ nói như vậy, cả người chậm rãi ngồi xuống. Cô ta hơi chần chừ, có chút cứng ngắc mở miệng: "Chuyện này không giống nhau, khi đó Thiệu Đình đã muốn ly hôn với cô."
"Sao lại không giống? Không phải bây giờ Thiệu Đình cũng muốn ly hôn với cô ư?"
Tĩnh Tri vẫn vô cùng yên lặng như trước, cô ngồi thẳng sống lưng ở chỗ này, bộ dáng đoan chính trước sau như một, đáy mắt cô trầm tĩnh như nước làm cho cô thoạt nhìn có biểu tình của một người phụ nữ 28 tuổi nên có. Cô không phải một cô bé, không thể biểu diễn chuyện ấu trĩ, ngôn ngữ ngây thơ ra trước mặt người ngoài.
Trên mặt Mạn Quân dần dần tràn ra nụ cười cay đắng, bàn tay cô ta chậm rãi nắm chặt miệng ly trước mặt. Chỗ khớp xương đã nhiễm tái nhợt, cô ta cười còn thê lương hơn ánh trăng: "Phó Tĩnh Tri, cô đã mất đi thiện lương rồi."
Tĩnh Tri giương môi lên, mắt xẹt qua khuôn mặt Mạn Quân, cô chần chừ trong chốc lát mới mở miệng có chút đông cứng: "Cô muốn tôi thiện lương như thế nào? Lại xám xịt trốn đi lần nữa, lại chắp tay nhường nhịn một lần nữa ư?"
"Cô yêu anh ấy sao? Nếu cô không yêu anh ấy, tội gì phải tranh giành với tôi?" Giọng nói của Mạn Quân bỗng nhiên có chút sắc nhọn, người ngồi bên cạnh quay đầu nhìn sang đây. Tĩnh Tri cảm giác được ánh mặt trời chiếu vào từ ngoài cửa sổ, rơi vào trên mặt và trên người của cô. Cô nóng đến có chút khó chịu, nhưng tay chân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-hang-ty-cuop-lai-vo-truoc-da-sinh-con/551839/chuong-310.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.