Ngón tay Tĩnh Tri giấu ở một bên chậm rãi nắm chặt, cô nỗ lực hồi lâu, mới làm cho giọng nói của mình nghe có vẻ bình tĩnh: "Thiệu Đình, tôi mệt chết được, hiện tại không muốn nói việc này."
Anh trầm mặc trong chốc lát, rồi nhẹ nhàng kéo cô từ trong lòng ra, nhìn kỹ mặt của cô ở dưới ánh đèn, lại thấy đáy mắt cô quả nhiên tràn đầy mệt mỏi. Anh than thở một tiếng, giơ tay lên khẽ vuốt ve gương mặt cô: "Em tới đây lâu rồi, còn chưa ăn được miếng cơm, hiện tại bồi anh ăn cơm, sau đó đi nghỉ ngơi, ngủ một giấc thật tốt, có được không?"
"Ừ." Tĩnh Tri nhẹ nhàng gật đầu, tránh ra từ trong ngực của anh. Cô đi rửa mặt, cảm thấy dễ chịu hơn một chút, lúc quay trở lại, rốt cuộc bữa tối cũng đã đưa tới.
Món ăn coi như là không tệ, Tĩnh Tri đặt từng cái khay ở trên bàn bên giường, sau đó múc hai chén cơm từ trong cà mèn giữ nhiệt. Anh có thương tích trong người, may là tay phải là không sao, không ảnh hưởng hoạt động bình thường. Trong lúc nhất thời, người đưa cơm rời đi, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ ngồi im lặng đối diện nhau ở dưới ánh đèn.
Mùi thơm thức ăn xông vào mũi, hai người thật sự có chút đói bụng, trong khoảng thời gian ngắn, cũng thực sự không kịp nói chuyện. Tĩnh Tri một hơi ăn xong một chén cơm nhỏ, mới cảm thấy trong bụng dễ chịu rất nhiều. Vừa rồi dạ dày có một chút khó chịu, nhưng giờ cũng đã thoải mái hơn. Cô đặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-hang-ty-cuop-lai-vo-truoc-da-sinh-con/551833/chuong-304.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.