Chương trước
Chương sau
Bước chân Tĩnh Tri chậm lại từng chút, đến cuối cùng, rốt cuộc cô cũng dừng bước, lần nữa cúi đầu, một lúc lâu sau vẫn chưa nâng lên
Mạnh Thiệu Tiệm đứng bất động, chờ cô mở miệng.
Qua khoảng ba phút, Tĩnh Tri bỗng nhiên ngẩng đầu lên, cô yên lặng liếc mắt nhìn Mạnh Thiệu Tiệm một cái, chậm rãi mở miệng: "Tôi vì anh ta mà rất khổ sở, xin Mạnh tiên sinh chuyển lời thăm hỏi giúp tôi, mong anh ta dưỡng thương thật tốt, tôi có rảnh sẽ đi thăm anh ta."
Cô nói xong, bỗng nhiên đi nhanh vài bước, đưa tay đón một chiếc taxi, sau đó nhanh chóng lên xe rời đi.
Mi tâm Mạnh Thiệu Tiệm nhíu chặt, đoán không ra phản ứng này của cô là có ý gì, nhưng chờ hắn phản ứng kịp, xe của cô đã sớm biến mất không còn bóng dáng.
Tĩnh Tri không trở về công ty, cô trực tiếp để tài xế lái xe trở về tiểu khu cô thuê nhà. Xuống xe, cô lại có chút hoảng hốt, quên mất trả tiền, đợi thanh toán tiền xe xong, cô mơ mơ màng màng đi về nhà, tài xế ở phía sau luôn miệng gọi cô, cô đều không có nghe được.
Hai, ba giờ chiều, nhất là trong một ngày vô cùng nóng như thế này, trong tiểu khu không thấy được vài bóng người. Tĩnh Tri mở khóa cửa, trực tiếp đi vào phòng ngủ của mình, khóa trái cửa.
Cô đi tới chỗ bình nước, rót một ly nước lạnh, uống một hơi xuống bụng, cuối cùng mới bình tĩnh lại. Cô đi tới bên giường ngồi xuống, nghe được tiếng tích tắc tích tắc của đồng hồ báo thức bên gối, trong phòng lại càng trở nên an tĩnh. Cô ngồi rầu rĩ một lúc mới nhớ tới để cái ly lên trên bàn, không ngờ đặt cái ly vào khoảng không, choang một tiếng liền rớt bể...
Cô bị âm thanh này làm hoảng sợ, lập tức đứng lên, sau đó lại nhanh chóng ngồi xổm xuống, dùng tay nhặt mảnh thủy tinh bể. Đầu ngón tay vừa mới chạm đến, cô liền tỉnh táo lại, lảo đảo chạy đi lấy công cụ tới thu dọn. Quét xong miểng thủy tinh, cô vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy trong bình sứ trên tủ đầu giường cắm một đóa hoa, đã khô héo một nửa. Cô đi tới, rút bó hoa kia ra, ném vào trong thùng rác, sau đó ôm bình hoa vào phòng cọ rửa. Cô rửa xong bình hoa, lại nhìn thấy quần áo nhỏ của Phi Đồng đặt ở nơi đó, cô lập tức máy móc bắt đầu chà xát giặt quần áo. Giặt đúng nửa tiếng, cô mới cầm quần áo phơi trên ban công, trong phòng tắm bị làm dơ, cô lại bắt đầu cọ rửa sàn nhà, cọ rửa sàn nhà xong liền cảm giác trên người ra một tầng mồ hôi dính dính, cô dứt khoát đi tắm...
Bận rộn một lúc lâu, trong phòng đều đã thu dọn sạch sẽ, cô quỳ lau sàn nhà phòng ngủ ba lần, liền không có chuyện gì làm nữa.
Lúc này Tĩnh Tri mới mờ mịt an tĩnh lại, cô nằm nghiêng trên sô pha, trong tay nắm lung tung gối ôm, trong lòng lộn xộn, tim đập nhanh đến dọa người, làm sao cũng không dừng được. Lăn qua lăn lại ba lần bốn lượt như vậy, rốt cuộc cô lấy di động ra, nhưng lúc ấn dãy số lại bắt đầu chần chừ, phát ngốc một hồi, rồi lại ấn mấy chữ số, một lát sau lại xóa đi, dùng một tay nhét điện thoại di động ở một bên, ép mình ngủ, nhưng làm thế nào cũng không ngủ được.
Cô lại bắt đầu toát mồ hôi, nhiệt độ này giống như là tràn ngập ra từ trong cơ thể, cô không thể khống chế chính mình.
Lần nữa lấy di động ra, khẽ cắn môi, bấm số điện thoại của An Thành.
Lúc An Thành nhận được điện thoại của cô thì vẫn trấn định, nhưng Tĩnh Tri không cho anh ta chút thời gian suy nghĩ nào, trực tiếp hỏi thẳng vấn đề.
Quả nhiên giọng nói An Thành bắt đầu ấp a ấp úng, lúc đầu anh ta còn đang cố nói trái nói phải, Tĩnh Tri nhịn không được nói một câu cắt ngang: "Anh không cần giấu giếm tôi, tôi đều biết rồi, rốt cuộc chân của anh ta thế nào? Còn có, vì sao bây giờ Mạnh Thiệu Tiệm tạm thay chức chủ tịch?"
Dù chân anh bị thương rất nặng, nhưng dựa vào sự cưng chiều của Mạnh Chấn Tông với anh, còn có bà Mạnh thổi gió bên gối, chắc chắn sẽ không đến phiên Mạnh Thiệu Tiệm, chuyện này nhất định còn có mờ ám!
An Thành không đáp, Tĩnh Tri có chút tức giận, mặc dù cô tận lực đè thấp giọng nói mấy phần, nhưng vẫn trở nên dồn dập: "An Thành, nếu anh gạt tôi, hiện tại tôi liền đi qua đó!"
An Thành nghe cô nói như vậy, bỗng nhiên một trận chua xót khổ sở xông lên đầu. Nếu thiếu gia biết Phó tiểu thư sẽ có phản ứng như thế, dù cả đời này Phó tiểu thư không biết những việc mà ngài ấy đã làm, thì coi như những việc làm đó cũng rất đáng giá.
"Phó tiểu thư, không phải tôi cố ý muốn giấu giếm cô, chỉ là…chỉ là nhị thiếu dặn tôi không được nói cho cô biết, tình cảnh hiện tại của ngài ấy rất không tốt... Chân bị thương rất nặng, gần như là đau đến cả đêm không ngủ được, nhưng thiếu gia không chịu uống thuốc an thần... Chỉ là bác sĩ cũng đã nói, vẫn có khả năng khỏi hẳn, cô đừng lo lắng... Chuyện chức chủ tịch kia, thiếu gia cũng dặn không cho tôi nói với cô. Phó tiểu thư, cô cũng đừng hỏi..."
Tĩnh Tri nghe anh ta nói như vậy, sửng sốt một chút, hồi lâu sau cô mới ừ một tiếng, nói: "Tôi biết, tôi cúp trước."
Cô cúp điện thoại, giật mình ngồi ở trên sô pha, rơi vào trầm tư. Chuyện sẽ không đơn giản như thế, nhất định anh còn xảy ra chuyện gì đó, nếu không An Thành sẽ không nói tình cảnh của anh rất không tốt...
Nghĩ đến dạng tình hình gì mới có thể dùng rất không tốt để hình dung?
Chờ một chút, Mạnh Thiệu Tiệm bỗng nhiên tới nơi này tìm cô tiết lộ tin tức Mạnh Thiệu Đình gặp chuyện không may là muốn làm gì? Cô sẽ không tin tưởng hắn xuất phát từ một mảnh hảo tâm muốn giúp quan hệ của Mạnh Thiệu Đình và cô hòa hoãn lại.
Vậy hắn làm những việc đó là có âm mưu gì? Còn có, hai anh em bọn họ tranh đấu gay gắt nhiều năm như vậy, Mạnh Thiệu Tiệm chưa bao giờ từng chiếm thượng phong, hiện tại chỉ là Mạnh Thiệu Đình xảy ra tai nạn xe cộ, chức chủ tịch liền để hắn ngồi, nếu Tĩnh Tri còn không sinh nghi, chính cô cũng phải hoài nghi chỉ số thông minh của mình.
Một người, mặc kệ hắn làm chuyện không thể tưởng tượng nổi gì, mục đích duy nhất chỉ có thể là vì để cho mình thu được lợi ích lớn hơn nữa.
Như vậy, đối với Mạnh Thiệu Tiệm mà nói, lợi ích lớn nhất là cái gì?
Muốn tranh được quyền thừa kế Mạnh thị, ngồi lên chức chủ tịch, vậy người cản đường lợi ích lớn nhất là ai? Không thể nghi ngờ là Mạnh Thiệu Đình.
Nói cách khác, hắn tìm đến cô, nói cho cô biết chuyện Mạnh Thiệu Đình xảy ra tai nạn xe cộ, cũng chỉ là vì đánh bại Mạnh Thiệu Đình.
Mà cô biết chuyện này thì có liên quan gì đến đánh bại Mạnh Thiệu Đình?
Tĩnh Tri chỉ cảm thấy trong đầu vốn lộn xộn vô số đầu mối, đột nhiên đồng thời chỉ về cùng một chỗ.
Đúng rồi, Phó Tĩnh Tri cô là người mà Mạnh Chấn Tông và bà Mạnh chán ghét nhất, cái chết của cha mẹ cô lại không thể thoát khỏi liên quan với hai người này, vì thế hai người đó tuyệt đối không chịu để cho cô và Mạnh Thiệu Đình ở cùng một chỗ .
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.