Chương trước
Chương sau
Mạn Quân chua xót khổ sở lắc đầu: "Em cũng không biết, vốn em và mẹ ở dưới lầu, lúc xế chiều cha nổi giận đùng đùng qua đây, chúng ta mới biết được xảy ra chuyện gì."
Mạnh Thiệu Đình liếc nhìn cô một cái, thấy bộ dáng sợ hãi của cô, tâm trạng bán tín bán nghi. Anh không dám xác định Mạn Quân biết bao nhiêu chuyện của anh, thế nhưng ở trong tiềm thức, anh vẫn cho rằng mặc dù hiện tại Mạn Quân sống chết quấn quít lấy anh khiến anh rất chán ghét, thế nhưng anh vẫn duy trì thái độ tin tưởng với tính cách và nhân phẩm của Mạn Quân. Dù sao hai người cũng lớn lên với nhau từ nhỏ, Mạn Quân không phải là phụ nữ có tình tính hư hỏng, sẽ đùa giỡn ám chiêu.
Huống chi cô nói yêu anh, sao lại làm ra chuyện bất lợi với anh? Anh đã đánh mất chức chủ tịch, đối với cô, đối nhà họ Thẩm cũng không có chỗ nào tốt, phụ nữ nào không yêu thích hư vinh chứ?
"Gọi An Thành vào đây!" Anh giơ tay lên hất cái muỗng trong tay cô, cháo văng lên trên da cô. Đã nguội, không đau chút nào, nhưng cô cảm giác mu bàn tay như là bị từng cây châm bạc dùng sức ghim vào. Nước mắt thiếu chút nữa không nhịn được, nhưng cô vẫn nghe lời đặt bát xuống, xoay người đi ra gọi người vào.
Vào lúc An Thành tiến vào, Mạn Quân hơi thở dài một hơi. Cô lạnh nhạt liếc mắt nhìn An Thành, liền đi qua một bên đứng.
"Nhị thiếu, tôi cũng không biết tiên sinh biết được chuyện Tĩnh Viên từ nơi nào, tôi luôn luôn làm rất cẩn thận theo phân phó của anh."
Mạnh Thiệu Đình như có điều suy nghĩ, trong lòng xoay chuyển một phen, nhớ tới cái gì: "Đúng rồi, có một lần tôi đi tính toán sổ sách ở tài vụ của công ty, người bên tài vụ luôn luôn thân thiết với anh cả..."
"Nhưng chúng ta đã nhanh chóng bổ sung." Bộ dáng An Thành cũng không hiểu ra sao.
"Tìm hiểu nguồn gốc không phải là việc gì khó. Lại nói, tâm tư của anh cả..." Mạnh Thiệu Đình cười lạnh một tiếng, anh biết anh cả rất chấp nhất với quyền thế. Cũng được, bây giờ anh đã xui xẻo, dù sao không phát sinh chuyện Tĩnh Viên thì anh cũng phải nghỉ ngơi ở nhà. Nước không thể một ngày không có vua, Mạnh thị cũng không thể một ngày vô chủ, dù cho anh cả giở trò xấu với mình, nhưng cũng là anh ruột của mình, để hắn ta nắm quyền, cũng tốt hơn là người khác.
"Nhưng chuyện tôi đi thành phố C, lần này tôi đặc biệt cẩn thận. Ngoại trừ Bắc Thành và Hà tiên sinh, Thanh Thu, Tương Tư biết, nhưng bọn họ tự nhiên sẽ không nói ra, sao tin tức này có thể bại lộ? Đúng rồi, sao cha có thể biết, tôi và... cô ấy có tiếp xúc ba lần bảy lượt?"
Ánh mắt dò xét của Mạnh Thiệu Đình vừa rơi xuống ở trên mặt An Thành, anh ta liền mất tự nhiên chớp chớp mắt, lúng túng mở miệng nói: "Thiếu gia, tôi thật không biết xảy ra chuyện gì..."
Mi tâm Mạnh Thiệu Đình nhíu chặt thành một chữ xuyên (川),người bên cạnh của anh luôn luôn cẩn thẩn, cũng đều là tâm phúc. Từ nhỏ An Thành đã theo anh, anh cũng có đại ân với An Thành, vì thế thủ hạ dưới sự quản thúc của An Thành, không ai dám ra chuyện yêu thiêu thân gì, như vậy chẳng lẽ là Mạn Quân?
"Mạn Quân, chuyện cho tới bây giờ, cô còn lời gì để nói? An Thành là người của tôi, sẽ không bán đứng tôi, mà người bên cạnh tôi, ngoại trừ bọn họ, chỉ có cô..."
Anh giảm thấp giọng nói xuống mấy phần, từng chữ đều đâm vào trong tim của cô.
Đương nhiên là cô sẽ bị vạch trần, đương nhiên là cô nói ra chuyện anh và Phó Tĩnh Tri dẫu lìa ngó ý còn vươn tơ lòng cho cha chồng, nhưng cô sẽ không cho anh biết, vĩnh viễn cũng sẽ không.
Cô xoay người, dư quang khóe mắt lướt qua An Thành, bên môi có một nụ cười châm chọc không dễ thấy, nhưng nụ cười này rất nhanh liền biến mất, hóa thành khổ sở tái nhợt.
"Anh cũng không phải không biết, em vẫn bệnh không dậy nổi, anh có từng trở về nhà chưa? Sao em biết được hành tung của anh? Đúng, người bên cạnh anh đều trung thành và tận tâm, An Thành càng chỉ nghe lời anh phân phó. Em đây là nhị thiếu phu nhân ở trên danh nghĩa, ở trong mắt của anh ta chỉ là không khí, huống chi anh đi tìm phụ nữ khác, ai chịu chạy tới nói cho em biết việc này?"
Lời nói của cô chua ngoa, mang theo mấy phần lạnh lùng trào phúng, so với khóc sướt mướt kêu oan càng tăng thêm lực tin phục.
Mạnh Thiệu Đình vừa nghĩ, liền hơi tin tưởng. Vốn tâm tư Mạn Quân đơn thuần, anh và Phó Tĩnh Tri dính dáng không ngừng, cô chưa từng biểu lộ bất mãn, cũng không náo ra một chút không hài lòng trước mặt cha mẹ, huống hồ anh biết rõ cô vẫn bệnh nằm trên giường không dậy nổi.
Hơn nữa, anh tin An Thành.
"Anh đi ra ngoài đi." Mạnh Thiệu Đình có chút mệt mỏi phất tay một cái: "Tôi muốn một mình yên tĩnh một chút."
An Thành nhìn nhìn anh, cúi đầu, xoay người đi ra. Mạn Quân lại đứng ở nơi đó không nhúc nhích như trước, thẳng đến khi An Thành đóng cửa lại, cô mới đi đến bên cạnh anh. Đôi mắt đã sớm khóc sưng đỏ, thoạt nhìn rất là điềm đạm đáng yêu.
Trong lòng Mạnh Thiệu Đình thở dài, lại nghĩ đến tất cả việc mình làm với cô, trong lòng đúng là vẫn còn chút áy náy. Mạn Quân không thể so với người khác, anh cực kỳ hiểu cô, hai người lại quen biết từ nhỏ, nếu không phải âm kém dương sai làm vợ chồng, không chừng bọn họ chính là bạn cực thân, thế nhưng hiện tại...
Anh tất nhiên là muốn ly hôn, dù hiện tại cha lấy an nguy Tĩnh Tri uy hiếp anh, anh không cách nào làm việc đó, thế nhưng cũng chỉ là vấn đề sớm hay muộn.
"Lấy cháo đến đây." Trong lòng anh than thở một tiếng, giọng nói với Mạn Quân theo bản năng dịu dàng hơn mấy phần.
Mạn Quân ngẩn ra, không nghĩ tới anh sẽ bỗng nhiên sửa lại thái độ, nhưng cô chỉ chần chừ trong chốc lát, liền cao hứng đứng lên. Hơi nâng giường của anh một chút, lại chạy đi múc cháo nóng một lần nữa, sau đó mới ngồi ở bên giường của anh, nhưng cô vẫn có chút sợ hãi, không dám động.
Mặc dù Mạnh Thiệu Đình có chút áy náy với cô, nhưng không muốn cô đút anh, bởi vậy chỉ để Mạn Quân đưa cháo qua, anh dùng tay phải không có bị thương bưng húp non nửa bát rồi mới đặt xuống, nói với Mạn Quân: "Cô cũng đi về nghỉ ngơi đi, bệnh vừa tốt lên, sau này không cần tới nữa, ở nhà dưỡng cho tốt, chỗ này của tôi tự có y tá chăm sóc, cũng không cần cô."
"Thiệu Đình..." Anh hiếm khi quan tâm, làm cho nước mắt Mạn Quân thoáng cái liền tuôn ra. Bỗng nhiên cô không khống chế được ghé vào trên người của anh, oa oa khóc lên: "Thiệu Đình, anh đừng rời khỏi em được không... Nếu anh không cần em, sau này em phải làm sao bây giờ? Em đi theo bên cạnh anh bảy năm, bảy năm, anh bảo em sau này phải làm sao? Mặc dù em không nhã nhặn lịch sự động lòng người bằng cô ta, thế nhưng Thiệu Đình, em sẽ từ từ học, em đã biết nấu ăn ..."
Trong lòng Mạnh Thiệu Đình hỗn loạn, tâm trạng không khỏi bực bội một trận. Cô phải làm sao? Tôi cũng muốn biết, tôi nên làm cái gì bây giờ?
Mạn Quân, cô vẫn chưa hiểu rõ tôi. Nói chính xác, cô hoàn toàn không hiểu đàn ông. Nếu như thích cô ấy chỉ là thích vẻ ngoài hoặc tài nấu nướng của cô ấy, tôi có thể dứt khoát chọn một hoa hậu hoặc là đầu bếp rồi.
"Cô trở về đi, tôi rất mệt, để tôi nghỉ ngơi một chút." Anh dùng lực đẩy cô ra, kéo chăn lên liền nhắm mắt lại.
Tiếng khóc Mạn Quân vẫn chưa dừng lại, nhưng anh chỉ là mắt điếc tai ngơ. Sau một lát, tiếng khóc dần dần ngừng, sau đó chính là tiếng bước chân rời đi. Sau khi gian phòng an tĩnh lại, anh thở dài một hơi, mở mắt ra trong bóng tối đen nhánh, có một loại đau đớn không thể nói nên lời đang dần tràn ngập đáy lòng anh. Nếu Tĩnh Tri biết anh xảy ra tai nạn xe cộ thì sẽ như thế nào nhỉ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.