Hai hàng lông mày của Mạnh Thiệu Đình lập tức nhíu chặt, đáy mắt anh không ngừng âm trầm, rốt cuộc cắn khớp hàm không nói được một chữ. Lúc này ông ta là dao thớt mình là thịt cá, anh chỉ đành ép chuyện ly hôn xuống, chờ chân anh tốt hơn lại nhắc tới cũng không muộn.
Thấy anh trầm mặc, Mạnh Chấn Tông cười đắc ý một tiếng: "Dưỡng bệnh cho tốt đi, công trình Tĩnh Viên lớn như vậy, vẫn chờ con khỏe lại để thu dọn cục diện rối rắm đấy."
Ông nói xong, nhấc chân ra cửa. Lão Lục nhìn Mạnh Thiệu Đình mấy lần, ngượng ngùng dặn anh tĩnh dưỡng cho tốt, cũng liền đi ra theo.
Đợi đến khi đóng cửa lại, tinh thần cường ngạnh chống đỡ giống như băng tan, Mạnh Thiệu Đình chỉ cảm thấy xương cốt toàn thân đều giống bị gãy nát. Anh lập tức mềm nhũn ngã xuống giường, vết thương toàn thân đều đau lên, đặc biệt trên đùi. Đau đớn kia như lan tràn khắp toàn thân, đuổi thế nào cũng không đi, mồ hôi lạnh trên trán cuồn cuộn chảy xuống. Tay anh chỉ vừa sờ lung tung, lại đụng tới một đồ chơi nhỏ lành lạnh, cầm lên nhìn, không khỏi ngây dại, đều quên hết cả đau đớn.
Đó là móc khóa con gấu thủy tinh cô tặng cho anh, Mạnh Thiệu Đình siết chặt móc khóa kia, chậm rãi dán lên ngực. Anh nhắm mắt lại, cúi đầu gọi một tiếng tên của cô: "Tĩnh Tri..."
Nhưng trên đời này sẽ không có người đáp lại anh một tiếng, cũng sẽ không có người yên tĩnh nhìn anh, nở nụ cười không màng danh lợi với anh. Anh đã từng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-hang-ty-cuop-lai-vo-truoc-da-sinh-con/551812/chuong-283.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.