Chương trước
Chương sau
Nhưng không phải anh làm đến đó liền dừng tay, ngược lại càng tiến lên một bước. Tĩnh Tri theo bản năng ngửa thân thể ra sau, tay anh lại lập tức giữ bả vai của cô lại, hơi dùng sức, Tĩnh Tri gần như là bị anh nhấc lên. Mà sau đó, cánh tay anh kéo một cái, giam cả người cô vào trong lòng!
Tĩnh Tri lập tức đẩy anh, không ngờ ánh mắt của anh bá đạo, lực đạo trên tay càng không buông, lần nữa ôm cô kéo đến trên ghế sa lon mình mới ngồi vừa rồi. Anh ngồi xuống, thuận thế kéo Tĩnh Tri đến trên đầu gối của mình, Tĩnh Tri mệt mỏi không kịp đề phòng, lại thêm say rượu khó nhịn, tay chân như nhũn ra, khiến anh thực sự thực hiện được ý đồ!
Ánh đèn trong phòng bao không sáng, mặt Tĩnh Tri lại đỏ hồng. Cô thật vất vả mới ổn định được thân thể, lập tức liền liều mạng đẩy anh, nhưng Mạnh Thiệu Đình lại không nhúc nhích chút nào. Đôi mắt anh đầy vẻ kiên nghị và sắc bén khó nhịn, tay chế trụ thắt lưng cô không nhúc nhích, ngược lại càng buộc chặt. Vừa lúc tới đoạn nhạc dạo của bài hát, Mạnh Thiệu Đình nhìn cô cúi đầu nói một câu, đúng thật là uy hiếp trần trụi: "Nếu em lộn xộn nữa, tôi không ngại hôn em ở chỗ đông người."
"Mạnh Thiệu Đình!" Tĩnh Tri thở gấp, giọng nói thoáng cái đề cao. Hà Dĩ Kiệt có chút hứng thú nhìn qua, lại quay đầu nhìn Tương Tư, thấy sắc mặt cô vẫn có chút trắng bệch, đáy lòng không khỏi càng không vui. Anh xem như là rất nhân nhượng và thương yêu cô rồi, nhưng người phụ nữ này lại luôn không biết phân biệt!
Mạnh Thiệu Đình hơi ngửa đầu, môi có chút nóng hổi ma sát bên gò má của Tĩnh Tri. Tĩnh Tri ngẩn ra, nhanh chóng đẩy anh, anh lại không chút sứt mẻ, hơi cười, đáy mắt lại thêm mấy phần kiên định: "Đừng làm rộn, tôi hát cho em nghe, ngoan."
Anh đưa tay sờ tóc của cô, cười ôn nhu một tiếng, giơ micro lên. Giọng hát của anh thực sự dễ nghe, gợi cảm và tràn ngập từ tính, mà nhìn bộ dáng anh hát còn tốt hơn những ca sĩ nổi danh nhảy nhót trên ti vi ...
"Lý do mỗi lần của em đều như nhau
Kỳ thực tôi đều hiểu, chỉ là không nói
Khiến mình bận rộn làm nhiều việc
Thật ra là làm bộ
Xem lần này em sẽ thu dọn thế nào..."
Mạnh Thiệu Đình hát xong, micro bị anh tiện tay ném cho Thẩm Bắc Thành, mà tay ôm Tĩnh Tri, chẳng những không có buông ra, còn chặt thêm mấy phần.
Trong ánh sáng mờ tối mập mờ đó, mặt của anh phóng đại từng chút ở trước mặt cô. Chẳng biết tại sao, tim Tĩnh Tri đập dần dần nhanh hơn. Cô ngửa ra sau muốn né tránh anh, nhưng thắt lưng lại như sắp bị bẻ gãy ở trong khuỷu tay của anh. Hơi thở của anh rất nóng, nhẹ nhàng lướt qua bên tai của cô...
"Tĩnh Tri, em còn muốn nói dối với tôi tới khi nào?" Đáy mắt anh lướt qua một tia đắc ý chắc chắn, mà ngón tay không rãnh rỗi, nhẹ nhàng nắm cằm của cô, ép buộc cô nhìn mình: "Lược tôi tặng cho em, khắc thêm một ít chữ, em đã cầm đi..."
Thân thể của cô đột nhiên cứng đờ, Mạnh Thiệu Đình nhịn không được vui vẻ trong lòng, vốn còn đang hoài nghi chuyện này, nhưng giờ gần như đã có thể khẳng định.
Anh có chút khống chế không được, mừng rỡ như điên. Có lẽ anh chưa từng nghĩ đến khi mình khẳng định được chuyện này sẽ vui vẻ như vậy, có lẽ vị trí của cô ở trong lòng anh sớm đã vượt xa ra khỏi khống chế và tưởng tượng của anh.
Tĩnh Tri bị một câu nói này của anh làm rối loạn tất cả phòng ngự trong lòng. Anh biết, anh lại biết, anh có thể vì vậy mà cho rằng cô còn đang yêu anh, nghĩ tới anh không?
Hoàn toàn không phải như vậy, không phải như vậy! Cô chỉ bị quỷ mê tâm hồn mới có thể mang chiếc lược kia theo. Trong lòng cô hoàn toàn chưa từng nghĩ tới quay lại với anh, cô cũng đã sớm không yêu anh, chiếc lược này hoàn toàn không đại biểu cái gì, cũng nói lên không được cái gì!
Cô chỉ xuất phát từ áy náy, xuất phát từ không có cách nào báo đáp thật tốt với anh, cô chỉ là một lúc mềm lòng...
"Tĩnh Tri, tin tôi một lần, chúng ta bắt đầu lại một lần nữa!"
Mặc dù giọng nói của anh trầm thấp và vô cùng kiên định, kiên định đến mức Tĩnh Tri gần như sắp tin tưởng anh thật yêu cô!
Nhưng một giây sau cô liền thanh tỉnh, người trước mặt đang nói này là ai? Là Mạnh Thiệu Đình, nhị thiếu gia được cưng chiều nhất của nhà họ Mạnh, dòng dõi quý tộc của hào môn, muôn vàn sủng ái tập trung vào một thân, toàn bộ Mạnh thị đều là của anh! Mà cô là ai? Một thiên kim nghèo túng nhà tan cửa nát, một người vợ bị anh từ bỏ, một phụ nữ chật vật không chịu nổi gả cho em trai của anh, một người mẹ sinh đứa nhỏ với người khác, hai người bọn họ giống như hai ngôi sao cách xa nhau, càng sẽ không có khả năng!
Cô cũng không phải cô gái nhỏ mười bảy, mười tám tuổi, một hai lời dỗ ngon dỗ ngọt liền rối loạn tâm trí. Nói lòng dạ cô ác độc cũng được, nói cô ích kỷ cũng được, cô chỉ là muốn rời xa người đã từng tổn thương cô. Cô chỉ là không hề tin người đàn ông đã từng tuyệt tình sẽ biến thành người rất chung tìn, cô cũng không tín chính mình có phúc khí này. Vào lúc cha chết, vào lúc Tịnh Viên biến thành một mảnh phế tích, cô liền biết số phận sẽ không thiên vị cô, hoàn toàn không!
"Chiếc lược kia hoàn toàn không đại biểu cho cái gì, nếu hôm nay anh không nói, tôi đã hoàn toàn quên mất chính mình trong lúc vô tình đã mang chiếc lược kia đi..."
"Phó Tĩnh Tri..." Anh ngược lại cười, cười giảo hoạt và xinh đẹp như hồ ly. Đúng, anh rất đẹp trai, vẻ đẹp này hoàn toàn khác với Thiệu Hiên. Thiệu Hiên như là nam tử xinh đẹp trong truyện tranh, mà anh lại là loại nam tử hán tràn ngập mùi vị đàn ông và bá đạo nghiêm nghị.
Mặc dù phòng bao rất lớn, tuy bọn họ ngồi sô pha cách phía sau bọn Thanh Thu rất xa, nhưng Tĩnh Tri vẫn có chút xấu hổ nhìn nhìn mấy người Thanh Thu. Thanh Thu và Thẩm Bắc Thành chụm đầu không biết đang nói gì, bộ dáng rất ngọt ngào, mà không biết Hà Dĩ Kiệt đã kéo Tương Tư ra từ lúc nào...
Tĩnh Tri thoáng dễ chịu một chút, nếu hiện tại đám người Triển Thanh Thu nhìn cô như đang xem cuộc vui, cô nhất định hận không thể tìm kẽ đất để chui vào!
"Em vốn luôn lừa mình dối người như vậy." Anh đưa tay khẽ vuốt gương mặt cô, xúc cảm kia vẫn non mịn như trước, trong lòng anh cũng không nhịn được thầm than. Mặc dù cuộc sống bạc đãi cô, nhưng cũng cho cô càng nhiều. Cô lớn hơn Mạn Quân vài tuổi, lại thoạt nhìn trẻ hơn Mạn Quân mấy phần, có lẽ là trong đôi mắt này còn mang theo e thẹn của thiếu nữ, có lẽ là chưa bao giờ từng trang điểm đậm, có lẽ là...
Anh cảm giác trong lồng ngực mình có một ngọn lửa đang đốt, ánh mắt nhịn không được dời xuống. Chỗ tốt duy nhất của tên nhóc thối bánh bao nhỏ này chính là càng làm cho vóc người của cô càng ngày càng tốt hơn mấy phần, không gầy yếu giống như trước đây...
Ừm? Cô trước đây? Mạnh Thiệu Đình không khỏi híp con ngươi, vừa quan sát cảnh đẹp trước mắt anh, vừa ở trong lòng nhớ lại bộ dáng cô vào bảy năm trước...
Hình như, thật sự đẫy đà hơn trước đây rất nhiều...
"Tôi cần gì lừa mình dối người!" Tĩnh Tri uống quá nhiều rượu, tính tình không kiêng nể gì cả, nói chuyện cũng nghiêm khắc thêm mấy phần. Cô liều mạng đẩy anh, lại không có sức lực chống lại anh, chỉ đành không cam lòng hung hăng
nện mấy cái ở trên vai anh, nhưng lực đạo của cô với anh lại càng giống như đang làm nũng!
"Không phải một chiếc lược nát thôi sao, anh cho rằng ai thèm quan tâm? Anh có tin hiện tại tôi có thể ném chiếc lược đó vào trong bồn cầu mà không thèm nháy mắt không!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.