Editor : May
Mạnh Chấn Tông vừa nói những lời này xong, Mạnh Thiệu Đình lập tức ngẩng đầu lên, ánh sáng thưa thớt đổ xuống sau lưng anh giống như là ánh sáng màu hổ phách xinh đẹp, mà thần sắc trên mặt anh lại không thấy rõ, đều ẩn ở trong bóng mờ. Mạnh Chấn Tông thấy không rõ vẻ mặt của anh, chỉ tiếp tục tự nói: "Thời gian có chút gấp, nhưng tóm lại cũng sẽ không ủy khuất cô ta, huống chi hiện tại thân thể cô ta cũng nặng nề, ở lại bên cạnh con cũng không làm được chuyện gì. Trước hết sắp xếp cô ta ở bên ngoài mấy tháng, chờ sau khi quan hệ của con và Mạn Quân ổn định, nếu con còn muốn cô ta trở về, ta cũng không ngăn cản con..."
"Cha, cha cảm thấy con đưa cô ấy đi theo lời cha nói, con và cô ấy, còn có sau này sao?"
Mạnh Thiệu Đình cười lạnh một tiếng, anh chậm rãi đứng lên từ sau bàn làm việc, không nhìn nổi cha mình thêm nữa. Mặc dù trong lòng vẫn tồn tại cảm giác không đành lòng, nhưng tóm lại càng có bất mãn mãnh liệt hơn.
"Phụ nữ chỉ qua là quần áo, Thiệu Đình, đối với một bộ quần áo mà nói, con không khỏi quá coi trọng rồi."
"Phải không, nếu nói như vậy, Thẩm Mạn Quân kia cũng chỉ là một bộ quần áo, vì sao cha cứ sống chết không bỏ được?"
Mạnh Thiệu Đình vòng qua bàn, đứng ở trước mặt Mạnh Chấn Tông: "Hay là cha đã không tự tin tới trình độ này, muốn dựa vào phụ nữ tới chấn hưng gia nghiệp?"
"Ta chỉ là suy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-hang-ty-cuop-lai-vo-truoc-da-sinh-con/551722/chuong-193.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.