Tay lái vừa chuyển lập tức hướng biệt thự mai vườn đến, đêm đã khuya, cô chắc đã sớm ngủ say rồi, Mạnh Thiệu Đình mỗi khi nghe người giúp việc điện thoại báo, một ngày hơn phân nửa thời gian đều là ngủ, đến ra khỏi phòng cũng lười biếng, trong ngực không khỏi nảy lên một chút uất ức chua ngọt. Nếu như, nếu như đứa nhỏ là của hắn, nên có bao nhiêu tốt đẹp. Cùng lắm là tìm nhiều chút thời gian, tâm tư, dỗ giành, đợi lúc đứa nhỏ sinh ra, thời gian lâu dài, chẳng lẽ cô còn không buồn thành thật muốn ở lại bên cạnh mình? Coi như cưới Mạn Quân, nhưng không nhìn thấy được Mạn Quân so với cô có thể trôi qua tốt hơn, hắn tự sẽ đãi cô tốt, Mạn Quân có cái gì hắn cũng sẽ cho cô cái đó, Mạn Quân không có, chỉ cần cô mở miệng, hắn cũng tuyệt đối không nói một câu không. Thế nhưng bây giờ, cô cùng Thiệu Hiên còn có huyết mạch liên lụy, chém không đứt, cắt không ra, đứa nhỏ này tồn tại một ngày, cô cùng Thiệu Hiên một ngày cũng không phân ra. Mạnh Thiệu Đình nghĩ tới đây, trong lòng không khỏi có chút bực bội, dần dần dưới đáy lòng hiện lên một ý xấu,không thì, làm một điều xấu, tìm cách đem con của cô phá bỏ? Trong nháy mắt chính mình lại bỏ đi cái ý niệm này, hắn đã sớm đáp ứng lưu lại đứa nhỏ này, mà cô cũng đã đáp ứng điều kiện của hắn, nếu như đột nhiên hắn động tay, Mạnh Thiệu Đình dùng đầu ngón tay mà nghĩ cũng biết cô nhất định sẽ hận hắn đến tận xương tủy. Vào biệt thự mai vườn, xa xa nhìn thấy ánh đèn , Mạnh Thiệu Đình đẩy nhanh tốc độ xe, chậm rãi dừng ở ngoài cửa, không bao lâu người hầu nhận ra xe vội vã mở cổng lớn, Mạnh Thiệu Đình lái xe đi vào trong gara, đi ra đã thấy quản gia Trần đứng ở sau hắn. "Ngủ?" Mạnh Thiệu Đình liếc mắt nhìn tầng hai, vừa hỏi vừa đi lên lầu. "Là, buổi chiều trở về, An Thành tới một chuyến, đem đồ cho cô ấy." "Nói cái gì?" Mạnh Thiệu Đình cởi áo khoác, quản gia đỡ lấy treo trên giá áo, trong phòng khách đèn mở không sáng, Mạnh Thiệu Đình ngồi ở trên sô pha, cảm giác thân thể rơi vào lòng ghế mềm mại, hắn có chút mệt mỏi xoay cổ, mấy ngày nay hơi mệt, xương cổ đều đau dữ dội. Quản gia thấy hắn mệt mỏi, khí sắc không tốt lắm, cũng không dám nói thật,chỉ nói qua loa: "tiểu thư hình như nổi giận, quăng mấy thứ linh tinh, bất quá, An Thành nói, những chuyện ngài phân phó, tiểu thư cũng đều đã làm." Mạnh Thiệu Đình xua tay ý bảo hắn không cần nói nữa. úa,Tính tình thật sự là càng lúc càng lớn, bất qa chỉ cần cô ngoan ngoãn kí tên trên hiệp nghị, nhưng thật ra hắn cũng có chút giật mình, còn tưởng rằng cô còn muốn tìm cái chết náo một lần nữa, nghĩ tới đây, hắn nhéo nhéo huyệt thái dương, đi lên lầu. Vẫn là ở gian phòng trước, Mạnh Thiệu Đình cũng quen thuộc dễ dàng mở cửa đi vào, một đôi mắt như mắt mèo phát sáng ở trong phòng tối đen kịt,Mạnh Thiệu Đình ngẩn ra,muốn mở miệng, lại nghe được một âm thanh ba vang lên, trong phòng đúng lúc cũng sáng lên. Hắn vô ý thức khoát tay che ở trên mi mắt, ánh sáng chói mắt, hắn thấy rõ ràng cô đang dựa vào tấm chăn thật dày trên giường, trên vai lộ ra áo ngủ màu trắng, tóc dài có chút lộn xộn xõa ở trước ngực, một đôi con ngươi sáng như ánh đèn, đủ dọa người. "Chờ tôi sao?" Hắn thả tay xuống, phá vỡ yên lặng. Thình lình, có một thứ gì đó ném qua, Mạnh Thiệu Đình không phản ứng kịp bị ném trúng mặt, giống như là một miếng nhựa xẹt qua mặt hắn, tiếu ý của hắn chợt cứng ngắc, cúi đầu nhìn vật rơi trên mặt đất, lại phát hiện là một cuốn sách. Hắn đã rõ, cô nổi giận là vì cái gì, An Thành đem giấy chứng nhận ly hôn tới cho cô xem, từ trưa cô đều bắt đầu nổi giận, chờ hắn trở về phát tiết. "Nổi giận?" Mạnh Thiệu Đình tay sờ sờ chỗ bị đau trên mặt, da bị rách,hắn hít một hơi dài, một đôi mi dài hơi nhăn lại: "Ra tay đúng là ác thật." Tĩnh Tri hung hăng trừng hắn: "Anh làm được giấy chứng nhận ly hôn cũng vô dụng! Tôi cho anh biết.." Cô bỗng nhiên cười tươi sáng, một đôi tròng mắt càng phát ra ánh sáng ngọc,Mạnh Thiệu Đình thấy tay cô chậm rãi vén chăn ra, phủ ở ngực chính mình, cô cười ôn nhu dị thường, mang theo sự ngượng ngùng của một cô gái nhỏ, như vậy động lòng người. "Thiệu Hiên ở trong lòng tôi, cả đời đều ở trong lòng tôi, anh có thể làm gì?" Cô nhẹ nhàng khéo léo nói xong, nhìn sắc mặt hắn biến đổi âm trầm, một đôi mắt lạnh lẽo xơ xác làm cho đáy lòng cô vui sướng vô cùng, Tĩnh Tri khóe môi cười nhỏ, đưa tay tắt đèn,xoay người nằm xuống, lôi chăn trùm kín, chỉ chốc lát sau, đã vang lên tiếng hít thở đều đều. Mạnh Thiệu ĐÌnh chỉ cảm thấy lửa giận như là bị đè nén ngàn năm, cuộn chào mãnh liệt trong thân thể, chỉ muốn tìm được miệng để bùng phát ra ngoài. Trong phòng tối hồi lâu sau, hắn mơ hồ nhìn thấy đường cong đơn bạc của cô, tóc dài như là một dải lụa trên cơ thể cô, hắn nhìn thấy nửa gò má lộ ra, do mang theo ý cười ,ở dưới ánh trăng yên tĩnh lại nhìn rất đẹp Lửa giận của hắn dần dần lắng lại, là nên phát tiết một chút, dù sao, ai bị chuyện như vậy chẳng phẫn nộ, cô lần này coi như là thủ hạ lưu tình, còn không như lần trước hận không thể cho hắn chết, hắn có phải hay không cho rằng đó là một tiến bộ? Môi mỏng lại cong lên một đường thập phần mê người, hắn trực tiếp hướng phòng tắm đi, tắm xong, tóc khô được một nửa, lại thấy cô gái lúc này giả bộ ngủ đã ngồi dậy, một đôi mắt to đen nhìn hắn: "Mạnh Thiệu Đình, anh đi phòng ngủ giữa ngủ đi." "Phòng giữa?" Hắn liếc mắt nhìn cô một cái, tiếp tục dùng khăn bông mềm mại lau tóc, cánh tay hắn thon dài mà rắn chắc, đường cong trên cơ thể xác thực là mê người,Tĩnh Tri lại là quay mặt đi chỗ khác: "tôi mang thai." "Ồ." Hắn mơ hồ đáp một tiếng, tiện tay ném khăn bông xoay người qua ngồi trên giường, Tĩnh Tri lập tức cảm thấy giường lõm xuống một ít, cô khẩn trương nuốt một chút nước bọt, rất nhanh dịch vào bên trong: "Kia, anh, anh còn ở đây làm gì?" Mạnh Thiệu Đình xốc chăn nằm xuống,cánh tay dài trực tiếp đem cô ôm vào trong ngực, mặt của hắn có chút hơi lạnh cọ cọ vào cổ của cô, Tĩnh Tri rùng mình, liên tục muốn lui ra lại nghe được giọng của hắn buồn buồn: "Ngoan, ngủ a." Tĩnh Tri liều mạng đẩy hắn ra, nhưng lại không mảy may gì, tay hắn như là xích ôm lấy cô, cô càng giãy giụa, lại càng bị ôm chặt hơn, đến cuối cùng cả người thở hổn hển đều bị hắn ôm ở trong ngực, thân thể hai người chăm chú như vợ chồng, không để lại một khe, mà nhiệt độ cơ thể hắn dần cao, Tĩnh Tri cảm giác được hô hấp của hắn dần nóng hổi gấp gáp, tay cố định ở sau lưng cô cũng chậm rãi dao động, cô hoang mang mở miệng: "Mạnh Thiệu Đình, anh đụng chạm nữa tôi xem!" "Vậy em hãy yên lặng để tôi ôm, lộn xộn nữa, tôi cho em cơ hội cho em nhìn thử." Bộ dáng hắn tựa hồ như rất mệt mỏi, mi mắt cũng không mở, thanh âm có chút khàn khàn. Tĩnh Trì biết trong lòng nam nhân này thủ đoạn độc ác, tuyệt đối sẽ không vì cô mang thai mà thực sự không làm gì cô, do dự trong chốc lát, ở trong lòng an ủi, so với bị hắn chiếm đoạt, chỉ là ôm ngủ một đêm, hẳn là dễ chịu hơn. Tĩnh Tri quả nhiên không giãy giụa nữa, chỉ là thân thể cuộn chặt, thần kinh khẩn trương, rất sợ hắn một lần lật lọng'. Không ngờ, người ôm cô thực sự không lộn xộn nữa, chỉ như vậy ôm cô, hô hấp dần dần bình ổn xuống, Tĩnh Tri thử gọi hắn, lại không thấy phản ứng, cô lúc này mới nhẹ nhàng thở một hơi, hắn dường như đã ngủ say, cô đánh bạo muốn lấy cánh tay hắn ra, ai biết lúc vừa cầm cổ tay hắn, cảm giác cô bị ôm chặt hơn... Không mất mát gì bình chọn nhiệt tình để nhiều sao cho editor phấn khởi nhé để mỗi ngày có được nhiều chương hơn và ủng hộ dịch giả hơn nhé :)
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]