Chương trước
Chương sau
Một đêm kia ở Mạnh gia đón giao thừa, Mạnh Thiệu Tiệm không khống chế được hôn cô,chỉ có hai người bọn họ ở đó, nhưng lúc sau Mạnh phu nhân xuất hiện, lại còn bị người chụp được ảnh. Tĩnh Tri tiềm thức cảm thấy không phải là Mạnh phu nhân, như vậy, nói cách khác, Mạnh Thiệu Tiệm sớm đã an bài, tận lực làm như vậy, chỉ vì muốn lưu lại tấm hình hắn hôn cô.
Hắn tại sao phải làm như vậy? Trên đời này có người luôn phòng ngừa chu đáo trước sau, bảo mưa kế ngoài ngàn dặm, động cơ của hắn là cái gì?
Là vì thúc đẩy cô cùng Mạnh Thiệu Đình ly hôn?
Vì sao hắn hy vọng cô cùng Mạnh Thiệu ĐÌnh ly hôn? Cô đối với Mạnh Thiệu Đình chỉ là một nữ nhân có gia tộc bị phá sản không chỗ nương tựa, không thể làm gì bất lợi cho hắn, hắn tội gì muốn làm như vậy?
Tĩnh Tri trong khoảng thời gian ngắn lại suy nghĩ nhiều như vậy, lại thế nào không nghĩ ra một nguyên cớ, cô chỉ tập trung vào nguyên nhân tại sao Mạnh Thiệu Tiệm muốn cô cùng Mạnh Thiệu Đình ly hôn, cứ nghĩ mãi nhưng không có đáp án.
"Tĩnh Tri, cô không biết mình có bao nhiêu quan trọng sao?" Mạnh Thiệu Tiệm nhẹ nhàng nói một câu phá vỡ trầm tư, cô liếc hắn một cái: "Tôi nghĩ thật đúng là không biết."
"Thiệu Đình là thật thích cô." Mạnh Thiệu Tiệm bỗng nhiên nói một câu, Tĩnh Tri sợ hãi, chợt lại mỉa mai cười:"Đại thiếu gia hôm nay đến nói những lời vô căn cứ như vậy?"
Mạnh Thiệu Tiệm từ chối cho ý kiến, trường mi giương lên: "Cô hảo hảo dưỡng đi, cô có thể suy nghĩ một chút, tôi không muốn vội trả lời."
Tĩnh Tri nhắm nửa mắt: "Anh đi đi, tôi và anh không có gì hay thương lượng, tôi cũng sẽ không cùng anh có bất kì hợp tác nào, chuyện của tôi, tôi tự giải quyết, chuyện của anh, cũng chính anh động thủ xử lý, đừng tới nhấc tôi lên."
"Phó tiểu thư quả nhiên đã khác xưa.!
Tĩnh Tri mở mắt ra, tự tiếu phi tiếu nhìn hắn: "Ai sẽ ngu xuẩn ở cùng một chỗ té ngã hai lần?"
"Vậy tôi mong Phó tiểu thư sẽ được đền bù mong muốn đi."
Mạnh Thiệu Tiệm đứng lên, cảm giác được thắt lưng cũng ướt sũng, áo dính vào da thịt, lạnh lẽo đến xương khó chịu, hắn tiện tay xé một chút, xoay người sang chỗ khác nhẹ lơ đãng nói một câu: "Nhị đệ nếu như tiếp nhận tất cả Mạnh gia, tình cảnh của tam đệ có thể càng bi thương hơn...
Thanh âm của hắn rất thấp, lại như là một cái búa tạ, hung hăng đập vào trong lòng Tĩnh Tri.
Cô nhìn Mạnh Thiệu Tiệm đi ra, nhìn trên cửa, người kia tựa hồ còn đang đóng cửa, còn cho cô một lúm đồng tiền như hồ ly.
Tĩnh Tri đột nhiên cảm giác được phẫn nộ, dựa vào cái gì Mạnh gia từng người đều vô sỉ như thế này? Biến đổi phương pháp uy hiếp cô, nhưng cô lại cứ bất lực không tránh khỏi!
**********
Tại phòng bao, ba người đàn ông lười nhác ngồi ở sô pha, trước mặt là một bình rượu.
"Dĩ Kiệt, hình như đêm nay cậu cũng có tâm sự." Thẩm Bắc Thành uống nửa chén rượu, phá vỡ yên lặng.
Người đàn ông bưng chén rượu chậm rãi uống, sống mũi cao thẳng cùng bờ môi mỏng hơi mân chặt: "Bắc Thành, tôi nhìn thần sắc cậu cũng không tốt."
Thẩm Bắc Thành không ra tiếng,chỉ là lấy một điếu thuốc, vừa hút một hơi, lại bị người vươn tay đoạt lấy...
"Ai,Thiệu Đình, cậu không phải đến mức cướp thuốc của tôi chứ." Thẩm Bắc Thành ngạc nhiên nhìn động tác của Mạnh Thiệu Đình...
Mạnh Thiệu Đình lại trực tiếp đem thuốc dụi vào gạt tàn, hắn chậm rãi nói một câu: "Ý vị lớn."
"Giới?" Thẩm Bắc Thành nhìn hắn cả đêm không nói một câu, liền rót một chén rượu đưa cho hắn hỏi
Mạnh Thiệu ĐÌnh xua tay chưa tiếp, gật đầu nói: "Giới."
Trong nhà có phụ nữ có thai, động một tý tính tình lại lên trời, như là một chút lại đốt pháo, không giới? Sợ lại là muốn náo ngất trời.
"À..." Thẩm Bắc THành bỗng nhiên nghĩ đến Phó Tĩnh Tri, liền ồ lên một tiếng, đem cái chén cầm qua.
Hà Dĩ kiệt lúc này lại mở miệng: "Có phải hay không phụ nữ có thai không thể ngửi được mùi thuốc lá nhỉ?"
Thẩm Bắc Thành cái chén trong tay thẳng thắn rớt, hắn mắt chữ o mồm chữ a nhìn Hà Dĩ Kiệt: "Đại Thiếu gia, cậu, cậu không phải là, khiến....Tương Tư mang thai?"
Hà Dĩ Kiệt chân mày nhăn chặt hơn, hiển nhiên không muốn nghe đến cái tên này." Tùy tiện hỏi hỏi."
"Là đâu, thời gian Thanh Thu mang thai, bác sĩ nói, không nên ngửi mùi thuốc lá."
Thẩm Bắc Thành nói đến Thanh Thu, đáy mắt hình như có một chút tia sáng, dần dần lại ảm đạm xuống, cô về Tỷ vườn tròn một tuần, một tia tin tức cũng chưa từng có, hắn không chủ động đi tìm cô, cô lại tuyệt đối không chịu mở miệng trước.
"Ồ." Hà Dĩ Kiệt hơi gật đầu, điếu xì gà trên tay bị hắn thu lại, hồi lâu hắn mới chậm rãi mở miệng: "Trở về thôi, đêm nay không hứng trí."
"Có phải hay không cùng Tương Tư giận dỗi?" Thẩm Bắc Thành ôm cổ Hà DĨ Kiệt ân cần hỏi.
"Cô ấy còn không phối." Hà Dĩ Kiệt Mi cũng không nhăn, tiện tay cầm áo khoác, liếc mắt nhìn Thiệu Đình.
"Thiệu Đình, đi?"
Mạnh Thiệu Đình không ra tiếng đứng lên, cũng cầm áo khoác, Thẩm Bắc Thành lắc đầu thở dài: "Cần gì chứ, cùng lắm chỉ là đàn bà, từng người một..."
"Vậy cậu cần gì chứ? Một tuần đều ngủ không ngon thôi." Mạnh Thiệu Đình không lạnh không đạm nhìn THẩm Bắc Thành, chỉ chỉ vành mắt hắn.
Thẩm Bắc Thành kêu buông tay: "Khi tôi chưa nói."
Mạnh Thiệu Đình cười, ba người họ cũng không nhiều khách sáo, trực tiếp đi ra, từng người lên xe rời đi.
Tiếp: Em giúp tôi matsa, hoặc trở về phòng tôi giúp em...
Định đi ngủ sớm cơ mà chiều lỡ uống cốc cà phê nên đã muộn mà lăn qua lăn lại ko ngủ nổi...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.