Trong tim anh dường như đang bị người cầm lưỡi dao nhỏ rạch ra một vết thương thật nhỏ, không sâu, không nặng, nhưng máu tươi chảy xuống từng giọt từng giọt, đầy đau đớn, cứ chảy mãi, chảy mãi không có điểm dừng.
Anh đứng ở nơi đó không thể động đậy được. Nhưng nhìn bóng dáng nho nhỏ quỳ ở nơi đó, nghe tiếng khóc thút thít đau thương ấy, tại sao trái tim của anh dường như cũng muốn run rẩy theo.
Anh muốn cúi người xuống ôm lấy cô, ngón tay co duỗi mấy lần nhưng vẫn cứng rắn nhịn lại.
Anh và cô đã sớm ly hôn. Năm năm trước, ngày ấy trong trận bão tuyết lớn bay đầy trời, anh đã tàn nhẫn đuổi cô ra khỏi cuộc sống của mình.
Lúc này, anh có thể dùng tư cách gì để đối mặt với cô đây?
"Tĩnh Tri..." Hồi lâu, anh mới nghe thấy mình gọi tên của cô không thành câu, cổ họng anh giống như bị cục bông nút chặt lại, nghẹn đến khó chịu.
Tiếng khóc của cô tắt dần, thêm một lúc nữa, anh thấy cô lau nước mắt, vừa cẩn thận lau lại mộ bia của Phó Chính Tắc một lần nữa rồi mới chậm rãi đứng lên.
Quỳ đã lâu, hai chân của cô có chút tê dại, do lúc đứng dậy nhanh nên không khỏi bị lảo đảo. Mạnh Thiệu Đình hoảng sợ vội vươn tay ra đỡ. Mặc dù Tĩnh Tri đứng không vững, nhưng cô vẫn cố gắng né tránh...
Tay của anh dừng ở giữa không trung, thấy cô bước đi vài bước đứng cách anh một khoảng xa, trong ngực anh chợt đau xót, giữa lúc đó anh lại nhớ đến những ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-hang-ty-cuop-lai-vo-truoc-da-sinh-con/551637/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.