Cô chợt nghĩ tới điều gì đó, giơ tay lên đang muốn cúp điện thoại, giọng của Mạnh Thiệu Đình cũng vang lên, thoáng mang theo một chút dồn dập: "Tĩnh Tri, đừng cúp điện thoại."
Tri Tri không chút chậm trễ cúp luôn điện thoại. Cô đứng thẳng bất động ở trong cơn bão tuyết đang bay tán loạn ở đầu đường. Nơi này chỉ thấy cảnh tượng người đi đường vội vã qua lại. Từ quán bên cạnh vọng đến giai điệu thánh thót của bản Thánh ca thật rộn rã, luôn luôn khiến trong lòng người nghe cũng nảy sinh vui vẻ thêm mấy phần, nhưng Tri Tri lại vẫn cảm thấy mình có chút khổ sở.
Nghĩ lại những ngày tháng sống cùng với Mạnh Thiệu Hiên, không phải là cô không từng hoài nghi, nhưng bởi vì Tam Thiếu nhà họ Mạnh ở trong trí nhớ của cô vẫn luôn dừng lại ở bộ dáng của năm năm trước, mắt mù, thanh tú và yếu đuối. Khi đó, cô mới vừa 22 tuổi, mà Mạnh Thiệu Hiên, bất quá cũng mới chỉ 19 tuổi. Khoảng thời gian cách năm năm, cô không nhận ra anh cũng là chuyện đương nhiên.
Huống chi, Mạnh Thiệu Hiên ngày nay lại có sự khác biệt thật sự quá lớn so với người thiếu niên gầy gò của năm năm trước.
Tri Tri khẽ lắc đầu, ép buộc mình không được hồi tưởng nữa... Anh là Mạnh Thiệu Hiên, là Tam thiếu gia của nhà họ Mạnh, anh đã từng phải gọi cô là chị dâu. Cho dù hiện tại, cô và Mạnh Thiệu Đình ly hôn đã năm năm, cô cũng không thể nào chấp nhận việc mình và em trai út của người chồng cũ ở chung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-hang-ty-cuop-lai-vo-truoc-da-sinh-con/551636/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.