Cô không có biện pháp nào, từ nhỏ đến lớn, đã phải rời xa mẹ đẻ của mình, sống ở trong một hoàn cảnh như thế, cuộc đời của cô từ ngày còn ở bậc trung học cũng đã nhớ kỹ, chữ đầu tiên cần phải nhớ là chữ nhẫn.
Vì không muốn cho ba ba lo lắng, vì nhà họ Phó, vì mẹ có thể được yên tâm dưỡng bệnh ở bên kia bờ đại dương, vì ao ước chút tình cảm cuối cùng còn sót lại của anh đối với cô, bất cứ điều gì cô cũng đều có thể nhẫn nhịn được.
Tĩnh Tri cũng không biết ván bài của mình cuối cùng có thể thắng hay không, nhưng mà cô đã không thể có con đường thứ hai để lựa chọn.
Tất cả lợi thế đều đã đem dùng hết, chỉ chờ đợi ông trời liệu có thể cho cô hoài thai được hay không, sau đó, cô sẽ sống mang chữ "Nhẫn" suốt quãng đường đời, cả đời không cần thoát khỏi.
Có thể trộm được kiếp sống phù du cả ngày rảnh rỗi, ngày ngày sống trong giấc mộng xuân không cần tỉnh lại.
Đó là thời gian tốt đẹp nhất của cuộc sống, khi cô hồi tưởng lại, những cũng là thời gian cuối cùng đầy đau thương nhất mà cô rất muốn xóa đi, không muốn nhớ tới nhất, muốn quên đi nhất, nếu nhớ tới chỉ hận sau đó không thể đánh mình hơn mười cái tát.
Cũng là do cô tuổi còn quá trẻ, tuổi trẻ thì cái gì cũng không sợ, cái gì cũng đều tin tưởng, cái gì cũng dám đánh cuộc, cái gì cũng dám chờ mong, nhưng lại không biết trên đời này có một loại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-hang-ty-cuop-lai-vo-truoc-da-sinh-con/551581/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.