Editor: Xám
Sau khi bọn họ đi vào phòng An Dữ Triết, quả nhiên như dì Lan nói. Có điều, dì Lan chỉ nói An Dữ Triết đã cử động rồi. Thế nhưng, khi bọn họ đến An Dữ Triết đã từ từ mở mắt ra.
"Ba."
"Ba."
Bước chân của hai người An Mặc Hàn và An Dĩ Mạch có chút run rẩy, bọn họ run run đi đến gần An Dữ Triết. Ban đầu An Dữ Triết mở mắt nhìn bọn họ thì có chút mê man, có điều sau khi hai người An Mặc Hàn và An Dĩ Mạch đi đến gần ông, ánh mắt ông mới từ từ trở nên trong trẻo.
"Mặc Hàn... Dĩ Mạch..."
Có thể là vì đã quá lâu rồi không nói chuyện, giọng nói của An Dữ Triết thoạt nghe vô cùng khàn, có điều, vẻ dịu dàng trìu mến trên khuôn mặt vẫn giống như trước đây.
"Ba, ba thật sự đã tỉnh lại rồi."
An Dĩ Mạch kích động chạy tới dựa vào lòng An Dữ Triết như một đứa bé. Nhìn con gái thương yêu nhào tới An Dữ Triết đương nhiên vui vẻ, ông cũng ôm thật chặt con gái của mình, trìu mến vuốt mái tóc đẹp của cô. An Dĩ Mạch không nhịn được, nước mắt từ từ rơi xuống.
An Mặc Hàn nhìn thấy cảnh tượng này cũng không nhịn được, đã rơi lệ. Hiện giờ Lãnh Hạ không ở nhà, An Mặc Hàn nghĩ nếu như Lãnh Hạ biết An Dữ Triết tỉnh lại, nhất định sẽ vô cùng kích động. Anh đang nghĩ như vậy, cửa phòng của An Dữ Triết đã bị người ta kích động đẩy ra.
Lãnh Hạ sững sờ nhìn người trong phòng, nhìn người vốn dĩ nằm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-gian-manh-chi-yeu-vo/555100/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.