Editor: Xám
Ở trong đại sảnh, có thể nghe thấy rõ ràng tiếng mắng to và cả tiếng ném đồ truyền ra từ phòng đọc sách của An Dữ Kình. Người làm nghe thấy âm thanh này, ai cũng dè dặt cẩn thận làm việc của mình. Chú Trần lại nhìn về phía nơi phát ra âm thanh, trong lòng cũng cầu nguyện cho An Thần Hạo, hi vọng có thể nhìn thấy An Thần Hạo đi ra khỏi phòng đọc sách sớm một chút.
Ước chừng gần một tiếng, cuối cùng An Thần Hạo đã đi ra khỏi phòng đọc sách của An Dữ Kình. Chú Trần lập tức tiến lên, nhìn thấy vết thương trên trán An Thần Hạo, nhíu mày, sau đó vội vàng tiến lên muốn bôi thuốc cho cậu. Có điều, lại bị An Thần Hạo xua tay từ chối.
"Chú Trần, không cần đâu, tôi sẽ tự xử lý, tôi đi ra ngoài trước, tối hôm nay không về."
Giọng nói của An Thần Hạo nghe có chút mệt mỏi. Chú Trần đau lòng nhìn bóng lưng An Thần Hạo, thở dài một hơi, cuối cùng quay người đi vào phòng đọc sách.
An Dữ Kình trong phòng đọc sách quay lưng về phía cửa phòng, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng thẳng tắp của ông ta. Chú Trần đứng sau lưng ông ta, không mở miệng.
"Muốn nói gì thì cứ nói đi."
Giọng nói của An Dữ Kình nghe cũng có chút mệt mỏi. Chú Trần lắc đầu.
"Không có gì muốn nói, tất cả đều là con đường lão gia tự mình chọn, tôi cũng chỉ biết ủng hộ quyết định của lão gia."
Chú Trần rất cung kính, có điều, An Dữ Kình biết chú Trần càng cung kích,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-gian-manh-chi-yeu-vo/555099/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.