Cuối cùng, An Mặc Hàn cũng đồng ý để Dĩ Mạch đến công ty giúp anh vài ngày. Tuần sau, cô sẽ chính thức đi làm bên tập đoàn Thước Quang, đương nhiên sơ yếu lí lịch của cô là bị An Mặc Hàn vứt đi.
"Ô, rốt cuộc cũng hoàn thành. Mặc Hàn, em mệt quá!"
An Dĩ Mạch xoa bóp bả vai, duỗi người qua trái, xoay qua bên phải. Ngồi mấy tiếng đồng hồ như vậy, sau đó nhìn mấy con số chi chít thật sự là đau đầu.
"Ngoan, đã hơn sáu giờ rồi. Chúng ta đi ăn một chút gì đi, sau đó về nhà."
An Mặc Hàn đi đến bên người kéo cô, để cho cô thoải mái dựa vào trong ngực của mình, đau lòng hôn mái tóc của cô.
"Không trở về nhà ăn sao?"
An Dĩ Mạch nghiêng nghiêng đầu, rất khó hiểu.
"Anh đã cho bọn dì Lan và chú Trương nghỉ, bây giờ mà về nhà nấu cơm chắc sẽ muộn, cho nên đi ra ngoài ăn. Hơn nữa, em mệt mỏi như vậy, làm sao anh có thể để cho em nấu cơm được."
"Được rồi, đi thôi. Em thật sự rất đói bụng."
"Ừ."
Mặc áo khoác vào cho Dĩ Mạch và chính mình, bọn họ đi ra khỏi công ty. Phát hiện ở trong công ty vẫn còn có người, phần lớn các nhân viên đều làm thêm giờ ở đây.
"Mặc Hàn...."
Vừa mới xuống dưới lầu công ty, An Dĩ Mạch và An Mặc Hàn chợt nghe thấy được một giọng nói rất êm tai. Bọn họ đồng thời nhíu mày, đơn giản đó là một giọng nói của một người phụ nữ.
"Mặc Hàn, chúng ta đi ăn cơm đi."
An Dĩ Mạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-gian-manh-chi-yeu-vo/554994/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.