"Thấy được gì không?" Bác sĩ tháo băng gạc ra hỏi.
"Vẫn không nhìn thấy." Vệ Tử Câu nghiến răng nghiến lợi trả lời, bất đắc dĩ, bất lực cùng khủng hoảng toàn bộ đều hiện ra trên hai quả đấm đang nắmchặt.
Các loại trị liệu kiểm tra đã làm suốt một tuần lễ, hắn vẫn không cách nào thấy được ánh sáng.
Bác sĩ lắc đầu hướng về phía Vệ Tử Hiên, Sử Đan Kỳ cùng Sử Đan Ny, "Loạibệnh này chỉ có thể mặc cho số phận." Dứt lời, ông lập tức đi ra khỏiphòng bệnh hạng nhất.
Mặc cho số phận? Vệ Tử Câu từ trên giườngđứng lên, muốn giữ lại bác sĩ hỏi mặc cho số phận là có ý gì, lại kẹtcái ghế trước giường trượt chân té trên mặt đất.
"Tử Câu, anhnhìn anh xem, em nói anh không cần phản kháng mấy tên cướp kia, anh liền không nghe. Như thế này rất tốt, làm cho mắt không thể nhìn thấy, chậtvật không chịu nổi."
Sử Đan Kỳ nhìn chăm chú vào Vệ Tử Câu bị téngã, biết hắn không nhìn thấy, lộ ra một cái nhìn khinh thường trên mặt, không có ý định tiến lên dìu.
Cô đối với người mù không có hứng thú.
Vệ Tử Câu xoay đầu hướng tới âm thanh của Sử Đan Kỳ, ánh mắt bén nhọn, cặp mắt không nhìn thấy vẫn làm người khác không rét mà run.
Hắn phản kháng cướp biển một nửa là vì tự ái, một nửa còn lại là vì cô.
Không sai, khi tất cả mọi người đang nhảy thoát y thì sẽ không có ai chú ýđến cô trần truồng, nhưng hắn cho rằng mình phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-gap-nan/2078480/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.