Cánh cửa được mở ra, một khẩu súng đặt chính xác trên trán Vệ Tử Câu.
Vệ Tử Câu lui lại mấy bước, biểu hiện đề phòng cẩn thận ở trên mặt.
"Hưu. . . . . ." Tên cầm súng nhìn thân thể bại lộ của Sử Đan Kỳ thổi mộttiếng huýt gió tán thưởng, quơ lấy đồ lót hàng hiệu của cô cởi ở trêngiường, sau đó nhét vào túi lớn hắn mang sau lưng.
"A! Cứu mạng!" Sử Đan Kỳ kêu lên một cách sợ hãi.
"Không cần kêu, toàn bộ người trên thuyền đều đang đợi người khác đến cứumạng!" Tên cầm súng cười ha hả, áp giải bọn họ ra ngoài đại sảnh.
Một người đàn ông mập mạp to lớn vừa đi vừa ăn trong một ngõ hẻm, khiến rất nhiều đứa trẻ nghịch ngợm sau khi tan học ghé mắt vào nhìn.
Oa! Heo ngoại quốc! Thật mập a!
Người đàn ông mập mạp với mái tóc xù cười than thiết với bọn trẻ, đem thức ăn trên tay đưa về phía bọn chúng, "Hello, mấy em muốn ăn hay không?"
Bọn trẻ lắc đầu, không thể ăn đồ ăn của người xa lạ.
Hắn có chút thất vọng, "Vậy anh tự ăn." Sau đó hắn tiếp tục vừa đi vừa ăn.
Bọn trẻ nhìn hắn không chớp mắt, cho đến khi hắn tiến vào bên trong tòa nhà cao ốc, mới chơi tiếp.
"Hắn đến, hắn đến rồi!" Lăng Tâm Ảnh thấy Sử Đan Ny tiến vào thang máy từtrong máy giám thị."Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?" Cô gấp đến độ đảo qua đảo lại nguyên một chỗ, không biết nên làm thế nào cho phải.
Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-gap-nan/2078479/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.