Edit: V.O
Thịnh Mỹ Ngọc nhịn cơn giận, cho đến khi về nơi ở ở thành phố M, mới phát tiết ra.
"Mẹ! Mẹ không biết, Thịnh Thiên Kim đó kiêu ngạo bao nhiêu!"
Thịnh Mỹ Ngọc thêm mắm thêm muối kể lại chuyện tối hôm đó, sau đó lại nói: "Có phải cô ta cảm thấy mình có chỗ dựa vững chắc, là có thể không để mẹ con mình vào mắt? Đúng là đáng giận. Còn người đàn ông kia nữa, đúng là..."
Hồ Điệp Nhi ngồi trước bàn trang điểm, vừa nghe, vừa chăm sóc da.
Lúc bà ta nghe đến đó, động tác thoa phấn tạm dừng một chút: "Con có biết người đàn ông con nói là ai không?"
"Không biết, anh ta không giới thiệu." Thịnh Mỹ Ngọc lắc đầu: "Chỉ là, hình như anh ta quen biết Lục đại ca."
Hồ Điệp Nhi nhíu mày, giọng nói hơi nghiêm khắc: "Trước khi đến thành phố M, không phải mẹ đã từng nói với con sao? Thành phố M không thể bằng Kính thành. Ở Kính thành, cho dù con mở đầu tai họa thế giới, chỉ cần có nhà họ Thịnh ở, đều có thể xử lý cho con. Nhưng thành phố M, tuy nói..."
"Mẹ, mẹ lo lắng như vậy làm gì?" Thịnh Mỹ Ngọc mất hứng chu miệng, nói: "Thành phố M thì thế nào? Mẹ luôn kêu con cẩn thận, đừng thể hiện quá. Trước kia, ông nội còn tại thế, mẹ kêu con cẩn thận, phải làm cho ba vui, con có thể hiểu được. Nhưng bây giờ, ông nội đã qua đời, Thịnh Thiên Kim cũng đã bị chúng ta đuổi ra khỏi nhà họ Thịnh. Bây giờ, Tập đoàn Thịnh Thế là của ba, ba lại nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-dung-toi-day/555719/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.