Kỳ Dạ đã được chuyển vào phòng VIP nhưng vẫn còn hôn mê, bác sĩ nói phải đợi một thời gian bệnh nhân mới tỉnh, hơn nữa sau khi bệnh nhân tỉnh mới biết có di chứng gì hay không.
Loan Đậu Đậu ngồi cạnh Thẩm Nghịch, nắm tay anh ta, giọng khàn khàn: “Đừng lo lắng hai ngày sau Kỳ Dạ sẽ tỉnh lại."
Thẩm Nghịch nhíu mày, chậm rãi nghiêng đầu, giọng khẳng định: “Cô khóc.......”
Loan Đậu Đậu cười cười: “Rõ ràng mù đừng khôn khéo như vậy.”
Thẩm Nghịch không tức giận vì lời cô nói, trên thế giới này chỉ có hai người gọi hắn mù khiến hắn không tức giận, một là Kỳ Dạ hai là Đậu Đậu.
“Rõ ràng yêu hắn sao lại không ở cùng hắn?”
“Trên đời này không phải cứ yêu là có thể! Thẩm Nghịch, tôi cảm thấy trò chơi tình yêu này quá giày vò, anh, tôi, Thạch Thương Ly, Thạch Lãng thậm chí Kỳ Dạ không ai được vui. Ngược lại bị nó hại chết......”
Loan Đậu Đậu thở dài không nhịn được ngửa đầu nhìn trời.
“Nhưng chúng ta vẫn vui vẻ chấp nhận chịu đựng!” Thẩm Nghịch nắm chặt tay Kỳ Dạ chỉ cần Kỳ Dạ tỉnh lại hắn sẽ đồng ý mọi thứ! Cái gì cũng được!
“Đúng!” Loan Đậu Đậu gật đầu: “Chúng ta vẫn vui vẻ chịu đựng!”
“Thẩm Nghịch tôi đột nhiên nhớ tới một câu nói!”
“Hả?”
“Chân ái có thể dễ dàng bị quên lãng đó chính là là sự thay đổi lớn trong tình yêu là sao thủy chiếu mạng!” Loan Đậu Đậu nở nụ cười khổ. Thật kỳ quái rõ ràng cô không phải là người văn vẻ sao lại biến thành một người van vẻ như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-doi-bung-tho-trang-mo-cua-di/551218/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.