Thạch Thương Ly cùng Thạch Lãng nhìn nhau im lặng không trả lời được. Có lẽ đây chính là ý trời, trời sinh bọn họ đã là đối thủ chứ không phải là anh em.
Loan Đậu Đậu đẩy tay Thạch Thương Ly ra, đứng bằng sức của mình cũng cự tuyệt sự động vào của Thạch Lãng, ánh mắt xẹt qua một tia sợ hãi. Nhìn sắc mặt bọn họ ảm đạm như tờ giấy, sau lưng đau như lửa đốt, trán toát đầy mồ hôi. Ngửa đầu nhìn Thạch Thương Ly, khắc chế cảm xúc nhớ nhung tràn đầy trong lòng, yếu ớt nói: “Anh quay về chăm sóc Kỳ Dạ đi tôi còn chuyện muốn nói với anh ta.”
“Bảo bối.......” Thạch Thương Ly nhìn Thạch Lãng, ánh mắt không yên tâm.
Mặc kệ cô yêu ai, mặc kệ cô là vợ ai hắn cũng không nhẫn tâm nhìn cô đau khổ như vậy, nếu như không ai có thể chăm sóc cô vậy thì để hắn làm đi!
Hắn nhất định phải cho cô hạnh phúc, phải cho cô nụ cười.
“Anh ta là chồng tôi, chúng tôi có chuyện muốn nói. Phiền anh về cho.” Loan Đậu Đậu quay đầu, tỏ thái độ lạnh lùng muốn anh ta rời đi.
Thạch Thương Ly nghe thấy hai chữ “chồng tôi” sắc mặt lập tức trầm xuống, đưa tay nắm cổ tay cô, giọng nói nghiêm túc: “Loan Đậu Đậu, mặc kệ xảy ra chuyện gì anh đều sẽ không buông tha em.” Dừng một chút, ánh mắt lạnh lùng nhìn Thạch Lãng tiếp tục nói: “Nếu như người khác không thể cho em hanh phúc vậy......Anh sẽ cho em hạnh phúc!”
Loan Đậu Đậu cúi đầu, đôi mi khẽ run, không dám lên tiếng, sợ chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-doi-bung-tho-trang-mo-cua-di/551217/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.