Thạch Thương Ly cùng Thạch Lãng nhìn nhau im lặng không trả lời được. Có lẽ đây chính là ý trời, trời sinh bọn họ đã là đối thủ chứ không phải là anh em. Loan Đậu Đậu đẩy tay Thạch Thương Ly ra, đứng bằng sức của mình cũng cự tuyệt sự động vào của Thạch Lãng, ánh mắt xẹt qua một tia sợ hãi. Nhìn sắc mặt bọn họ ảm đạm như tờ giấy, sau lưng đau như lửa đốt, trán toát đầy mồ hôi. Ngửa đầu nhìn Thạch Thương Ly, khắc chế cảm xúc nhớ nhung tràn đầy trong lòng, yếu ớt nói: “Anh quay về chăm sóc Kỳ Dạ đi tôi còn chuyện muốn nói với anh ta.” “Bảo bối.......” Thạch Thương Ly nhìn Thạch Lãng, ánh mắt không yên tâm. Mặc kệ cô yêu ai, mặc kệ cô là vợ ai hắn cũng không nhẫn tâm nhìn cô đau khổ như vậy, nếu như không ai có thể chăm sóc cô vậy thì để hắn làm đi! Hắn nhất định phải cho cô hạnh phúc, phải cho cô nụ cười. “Anh ta là chồng tôi, chúng tôi có chuyện muốn nói. Phiền anh về cho.” Loan Đậu Đậu quay đầu, tỏ thái độ lạnh lùng muốn anh ta rời đi. Thạch Thương Ly nghe thấy hai chữ “chồng tôi” sắc mặt lập tức trầm xuống, đưa tay nắm cổ tay cô, giọng nói nghiêm túc: “Loan Đậu Đậu, mặc kệ xảy ra chuyện gì anh đều sẽ không buông tha em.” Dừng một chút, ánh mắt lạnh lùng nhìn Thạch Lãng tiếp tục nói: “Nếu như người khác không thể cho em hanh phúc vậy......Anh sẽ cho em hạnh phúc!” Loan Đậu Đậu cúi đầu, đôi mi khẽ run, không dám lên tiếng, sợ chỉ cần lên tiếng nước mắt sẽ rơi xuống. Chỉ đưa tay nắm tay Thạch Lãng, giờ phút này không thể có sai sót gì trước mặt Thạch Thương Ly, không thể để hắn còn hi vọng với cô....... Không có hi vọng sẽ không có tuyệt vọng. Thạch Thương Ly buông tay cô ra, xoay người rời khỏi phòng. Sau khi nghe thấy tiếng đóng cửa Loan Đậu Đậu thật nhanh buông tay Thạch Lãng giống như tránh ôn dịch. Thạch lãng nở nụ cười chua chát bi ai hỏi cô: “Loan Đậu Đậu, mặc dù em không yêu an cũng không cần xem anh là ôn dịch như vậy. Tránh không kịp............” Loan Đậu Đậu hít mũi cố ngăn nước mắt. Ngẩng đầu nhìn hắn ta hờ hững nhìn hắn ta mở miệng: “Anh hiểu lầm rồi, đối với tôi mà nói anh cũng chỉ là một người xa lạ mà thôi.” Người xa lạ! Người xa lạ! Người xa lạ! Ba chữ nặng nề đánh vào trái tim hắn ta thật là đau thương, đau đến tê tâm liệt phế. Bị chính người mình yêu nhất coi là người xa lạ...... “Đậu xanh nhỏ, tại sao? Tại sao chúng ta không thể đến với nhau? Anh nhất định có thể cho em hạnh phúc! Nếu em không muốn sinh con cho anh thì anh cũng sẽ không ép em, em không muốn anh đụng vào em thì anh cũng sẽ không đụng vào em, chỉ cần chúng ta quay lại như ngày xưa, có được hay không? Nhất định anh se nói xin chào với em, cho em hạnh phúc để cho em ngày ngày đều được vui vẻ có được không?” Sâu thẳm trong lòng Thạch Lãng tràn đầy mong đợi, sắc mặt khẩn trương nhìn cô, đây là hi vọng cuối cùng của hắn ta chẳng lẽ cô không muốn sao? Nếu như là lúc trước nghe thấy những điều này cô sẽ cảm thấy áy náy cùng cảm động nhưng hôm nay chỉ có thể im lặng. Khóe miệng chỉ nở nụ cười lắc đầu một cái. “Thạch Lãng, chúng ta không thể quay lại được.” Thạch Lãng ngẩn người, cả người cứng ngắc, thậm chí tứ chi đều không thể cử động. Mím môi không thể nói ra một chữ. Thạch Lãng, chúng ta không thể quay lại được! Hắn ta đã sớm biết vĩnh viễn không thể quay lại. Từ sau khi cô không bao giờ gọi “Bọ Hung” thì hắn ta đã biết bọn họ vĩnh viễn không thể quay lại. “Anh khiến tôi vĩnh viễn không thể ở cùng anh ấy mà tôi vĩnh viễn không có cách nào yêu anh. Thạch Lãng, tình yêu không thể miễn cưỡng. Tôi ngu ngốc nhưng không có nghĩa tôi không hiểu cái gì là tình cảm, yêu một người chính là hi vọng người đó hạnh phúc, bình an như vậy là mình vui rồi. Những năm này anh cạnh tranh cùng Thạch Thương Ly bởi vì anh quá cô đơn, anh sợ bị quên lãng, anh cần chứng minh sự tồn tại của chính mình. Anh thật lòng yêu tôi hay chỉ muốn chứng minh tình cảm của bản thân là thật? Đáng tiếc, tôi không có cách nào yêu anh! Vĩnh viễn không thể!” “Không phải như thế......Không phải như thế!” Thạch Lãng lắc đầu, đi lên nắm tay cô, kích động quát: “Anh thật lòng yêu em, phải làm sao em mới tin anh? Em là người duy nhất có được tình cảm chân thành của anh, người mà anh muốn bảo vệ! Vì em anh có thể làm bất cứ chuyện gì chỉ cần em tin tưởng anh!” Hắn ta dùng sức rất lớn khiến cô đau, ngẩng đầu lên ánh mắt không sợ hãi đến trước mặt hắn, giọng nói vô cùng kiên định: “Bất luận anh làm gì tôi đều không tin tưởng! Vĩnh viễn sẽ không tin tưởng!” “Em........” Thạch Lãng khổ sở nhìn cô, đôi mắt căng thẳng, một giây tiếp theo cúi đầu hung hăng hôn môi cô, thô bạo muốn cạy hàm răng cô....... Loan Đậu Đậu không giãy giụa cũng không còn hơi sức giãy giụa, mặc kệ hắn ta muốn làm gì thì làm, không cử động bởi vì bụ hôn vủa hắn không cho cô có bất kỳ cảm giác gì...... Một chút cảm giác cũng không có! Thạch Lãng buông cô ra, không nhịn được nở nụ cười, cười lớn tiếng khiến tiếng cười không ngừng vang trong phòng, bi thương mà bàng hoàng, đôi môi đỏ thẫm bi ai: “Thì ra em yêu Thạch Thương Ly như vậy.......” Trái tim Loan Đậu Đậu đau xót, cô không muốn nhìn bộ dáng Thạch Lãng lúc này, ánh mắt khô khốc nói: “Hôm nay tôi tới chỉ muốn nói cho anh biết, mặc kệ anh ghét Kỳ Dạ như thế nào nhưng cậu ấy vẫn là em trai anh nên hãy đến thăm cậu ấy một chút!” Thạch Lãng chỉ cười, cười so với khóc còn khó coi hơn...... Loan Đậu Đậu không nói gì nữa, tay trái ôm chặt chỗ đau trên vai. Xoay người lảo đảo rời khỏi công ty......Buổi tối xe cộ tấp nập, trên vỉa hè người đi bộ đi lại tấp nập, ánh hoàng hôn chiếu lên người hắn tạo một vầng sáng quan hắn. Sợi tóc che ngang tầm mắt lại không giấu được sự lo lắng, im lặng nhìn chằm chằm cô....... Loan Đậu Đậu chỉ cảm thấy tim đau nhói muốn cho hắn một nụ cười an ủi nhưng không thể. Giọng nói căng thẳng không nói được gì. Chỉ đứng như vậy, bộ dáng nhếch nhác đứng nhìn hắn....... Đã từng quen nhau..... Nhưng hôm nay....... Không nhìn thấy nhau thì không sao nhưng nhìn thấy rồi càng khó quên hơn....... Sau khi Thạch Thương Ly rời khỏi công ty vẫn không yên lòng đứng ở cửa đợi. Lòng tràn đầy lo lắng, lo lắng sau lưng cô, lo lắng Thạch Lãng sẽ làm gì cô, càng lo lắng hơn nếu cô không đi ra hoặc đi ra cùng Thạch Lãng. Không biết qua bao lâu Thạch Thương Ly đi tới trước mặt cô, đôi tay nhẹ nhàng ôm cô, động tác nhẹ nhàng như không có gì chỉ sợ sẽ làm cô vỡ vụn. Cúi đầu nhìn cô, bàn tay nhẹ nhàng lưu luyến vuốt khuôn mặt cô, giọng nói nghẹn ngào: “Bảo bối, có phải rất đau không?” Chỉ một câu nói nhẹ nhàng lại khiến cho Loan Đậu Đậu rơi nước mắt. Cô biết hắn hỏi đau ở đây không phải là lưng đau mà là cái bạt tai mà hắn đánh vào mặt cô....... Nước mắt thuần khiết rơi trên khuôn mặt trắng noãn, khóc không thành tiếng: “Đau......Rất đau.” Trong lòng thật sự rất đau! “Thật xin lỗi! Bảo bối.....Thật xin lỗi!” Thạch Thương Ly ôm cô. Hận bản thân lúc ấy sao có thể ra tay như thế, mặc dù tức giận nhưng hắn cũng không nên đánh cô! Loan Đậu Đậu không giãy giụa, không nói gì chỉ để hắn ôm, khóc lớn trong ngực hắn, đem toàn bộ những tâm tình đè nén trong mấy ngày qua phát ra ngoài, nếu không bộc phát cô sợ sẽ không chịu được....... Thạch Thương Ly ôm chặt cô, tim cũng đau. Giọng nói khàn khàn tràn đầy đau lòng: “Là anh không tốt, sau này sẽ không như thế nữa. Bảo bối, anh không quan tâm gì hết. Em nhất định phải quay lại cạnh anh, phải để anh chăm sóc em!” Loan Đậu Đậu hít mũi, đôi tay cật lực đẩy hắn ra, hai mắt đầy nước mắt, lắc đầu tỏ ý không cần. Thạch Thương Ly không sợ cô cự tuyệt, đôi tay nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cô. Cụng đầu vào trán cô, ôn tồn: “Để anh đưa em đến bệnh viện kiểm tra được không? Cái này không được cự tuyệt anh.” Loan Đậu Đậu vẫn chảy nước mắt, cắn môi nhìn hắn một lúc, cuối cùng không đành lòng cự tuyệt, không muốn nhìn thấy hắn thất vọng gật đầu. Sắc mặt Thạch Thương Ly lúc này mới tốt hôn một chút, vòng tay ôm bả vai cô đỡ cô lên xe đưa cô tới bệnh viện. Cách đó không xa một bóng người thủy chung đứng im tại chỗ, lẳng lặng nhìn cô núp trong ngực hắn khóc, nhìn hắn lau khô nước mắt cô, nhìn bọn họ tay trong tay rời đi.......Hắn ta chưa từng để ý trong trò chơi tình yêu này thì ra không có chỗ cho hắn ta. Mặc dù trên giấy tờ hắn ta là chồng cô nhưng cô thủy chung không dành tình yêu cho hắn ta...... Hắn ta cướp được cô thì sao chứ? Cô tình nguyện bỏ đứa bé mà không cần hỏi hắn ta. Thì ra yêu một người không nhất thiết người đó sẽ yêu mình, mặc dù mình yêu nhiều hơn, đậm sâu hơn, khóc lóc cầu xin thế nào, đau khổ thế nào cũng vô ích...... Cuối cùng cô ấy vẫn không yêu! Thạch Lãng ngửa đầu nhìn bầu trời đầy sao, nước mắt chực rơi liền biến mất...... Bác sĩ kiểm tra cho Loan Đậu Đậu, không có tổn thương về xươngv chỉ cần nghỉ ngơi cùng bôi thuốc là không sao. Lúc này Thạch Thương Ly mới yên lòng, cô ấy không có việc gì là không sao. Hắn để cô đi thăm Thẩm Nghịch cùng Kỳ Dạ còn bản thân thì đi ra ngoài mua đồ ăn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]