“Vậy sao gần đây anh hay gọi điện thoại cho tôi vậy! Làm hại Bọ Hung tưởng tôi cắm sừng Phân Ruồi!” Loan Đậu Đậu méo miệng!
Nói Thẩm Nghịch không thích Kỳ Dạ sao? Đánh chết cô cũng không tin!
Thẩm Nghịch không lên tiếng, trước mặt Loan Đậu Đậu, anh ta không cần nói láo.
“Thật ra thì tuổi, thân phận, địa vị, giới tính không liên quan đến tình yêu. Thích một người làm sao có thể buông tay chứ?” Loan Đậu Đậu bẻ ngón tay, không hiểu sao Thẩm Nghịch lại không thể ở chung một chỗ với Kỳ Dạ!
Ai cũng có thể nhận thấy hai người bọn họ yêu nhau.
Thẩm Nghịch khẽ nở nụ cười, dưới ánh trăng có chút âm trầm không giải thích được. Sâu xa nói: “Cậu ấy còn trẻ, mà tôi.......đã già.”
Loan Đậu Đậu nghi ngờ nhìn anh ta, nghi ngờ không phải anh ta nói dối để lừa cô chứ! Đây là cái cớ dở nhất!
Thẩm Nghịch không giải thích nhiều, có một số việc có giải thích nhiều cô cũng sẽ không hiểu, đã trải qua nhiều đau thương cùng thay đổi như vậy, việc đời khó đoán, làm sao biết được! Kỳ Dạ vẫn chỉ là một đứa trẻ!
“Hai người đang nói chuyện gì vậy? Ăn cơm.” Kỳ Dạ đứng ở cửa mở miệng, ánh mắt trong suốt nhìn hai người giống như bọn họ đang vụng trộm.
“Uhm.” Loan Đậu Đậu đứng lên không đi mà chờ Thẩm Nghịch đặt tay lên vai cô lúc này mới đi về phía bàn ăn.
Kỳ Dạ làm rất nhiều món ăn, cười hì hì, nhìn rất tốt. Vẫn không ngừng giới thiệu thành quả lao động của mình cho hai người, hưng phấn đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-doi-bung-tho-trang-mo-cua-di/551186/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.