Ánh mắt khẽ thoáng kinh ngạc, nhìn hắn chằm chằm, không biết sao gò má của hắn lại có chút u buồn. Trong trái tim dường như có thứ gì đó lấn áp, rất trầm trọng, lỗ mũi không nhịn được chua xót.
Trong nháy mắt cô thật muốn đi tối ôm hắn nhưng ý nghĩ này bị áp chế lại bởi vì Tô Triệt vẫn đang ở sân bay chờ cô. Sinh nhật sau này còn có thể ở bên cạnh hắn nhiều lần nhưng Tô Triệt đi Pháp rồi không biết có còn quay lại hay không, cô không để đến nước Pháp xa xôi như vậy, cho nên tối nay nhất định phải đi.
“Anh mau ăn cơm, tôi sẽ nhanh về.” Loan Đậu Đậu khẽ nói một câu, đầu cũng không dám ngẩng lên chạy thẳng ra khỏi phòng, một mạch chạy ra đường lớn, bắt một chiếc taxi nói với tài xế: “Đến sân bay, bác tài làm ơn chạy với tốc độ nhanh nhất!”
Không gian xung quanh tĩnh lặng giống như ném đá vào giếng cũng không có tiếng động gì, thậm chí không khí còn lạnh lẽo. Dưới ánh đèn mờ, sắc mặt hắn căng thẳng, đáy mắt lạnh lùng. Đôi môi cong lạnh lùng cao ngạo, ánh mắt quét qua bàn thức ăn chẳng thèm đụng vào hơn nữa còn cảm thấy chán ghét.
Đôi chân thon dài đi tới thùng rác, nhẹ nhàng thả chiếc bật lửa vẫn cầm chặt trong tay vào thùng rá. Không quay đầu lại trực tiếp đi về phòng.
“Bùm” một tiếng cửa bị đóng lại cả phòng đều rung lên.
Loan Đậu Đậu, rốt cuộc em có biết ý nghĩa khi tặng bật lửa là: “Không phải vua thì không lấy! “ Làm sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-doi-bung-tho-trang-mo-cua-di/551138/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.