Nhiễm Nguyệt thu dọn xong mặt bàn, nhìn lại văn phòng tổng giám đốc, thì ratổng giám đốc còn chưa tan làm, vậy người làm thư ký như cô cứ thế đi về có phải không được tốt lắm phải không?
Hay là thử hỏi tổng giám đốc có muốn cô tăng ca không?
"Cốc cốc"
Ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa.
"Mời vào!"
Tần Trác Luân cũng không có ngẩng đầu lên.
Nhiễm Nguyệt mở cửa, đi đến trước bàn làm việc của anh, trong tay vẫn còn một chút văn kiện muốn anh xử lý cho xong.
"Tổng giám đốc, đây là văn kiện cần anh xem qua và ký tên, tổng giám đốc, buổi tối muốn tăng ca sao?"
Nhiễm Nguyệt là một cô gái có tính cách trung thực và thẳng thắn, bởi vậy côvừa cầm văn kiện giao cho Tần Trác Luân vừa trực tiếp hỏi.
"Không cần, cô tan làm đi."
Tần Trác Luân cầm phần văn kiện ở trước mặt, sau khi tiếp nhận những văn kiện này thì xem qua một lần rồi nói.
"Được, tổng giám đốc cũng sớm tan làm một chút, nếu công tác quá muộn, thânthể vẫn là nên chú ý, tôi đây tan làm trước, tạm biệt."
Nhiễm Nguyệt vốn không muốn nói nhiều như vậy, cảm giác chính mình giống như một bà lão hay cằn nhằn vậy.
Nhưng là Tô Thiển Hạ có nói qua trong điện thoại, tuy cô và Tô Thiển Hạ cũngchỉ thấy qua nhau hai lần, cũng chưa nói tới cái giao tình gì, nhưng nếu Tô Thiển Hạ đã nói qua điện thoại muốn cô nếu có rảnh thì nhắc nhở tổng giám đốc đừng luôn tăng ca, cô ngẫm lại vẫn là nên nói một chút.
"Được rồi thư ký Nhiễm, cô có biết Lôi không, chính là giám đốc bộ phận quảng cáo của công ty chúng ta."
Tần Trác Luân vốn đã chuẩn bị tiếp tục vùi đầu vào công việc nhưng ngheđược lời Nhiễm Nguyệt nói, anh lại ngẩng đầu, anh bỗng nhiên có một suynghĩ rất kỳ quái, có lẽ Nhiễm Nguyệt và Lôi rất có khả năng trở thànhmột đôi.
"Lôi, mấy ngày nay tôi chỉ chú tâm thích ứng vớiphần công tác của tôi, trái lại không chú ý tới bộ phận quảng cáo, cóphải có việc gì cần tôi đi làm hay không?"
Nhiễm Nguyệt tưởng rằng đây là vấn đề công việc nên cô vội vàng hỏi lại.
"Không phải, chỉ là thuận miệng hỏi một chút, vậy cô tan làm đi."
Tần Trác Luân thấy cô cũng không có ấn tượng gì với Lôi, có lẽ là do anh đã nghĩ quá nhiều rồi.
Nhiễm Nguyệt ngồi xe trở về nhà.
"Mẹ, mẹ trở lại, hôn nào, bảo bảo muốn hôn."
Một bé trai vô cùng xinh đẹp đáng yêu tiến lên trước, vui vẻ ôm chân củacô, chỉ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của mình muốn mẹ hôn gương mặt của bé.
"Được, mẹ hôn con, hôm nay con trai mẹ có ngoan ngoãn nghe lời thầy giáo haykhông, có cùng những bạn nhỏ khác chơi ngoan không nào, còn có học tậpthật tốt không?"
Nhiễm Nguyệt khom lưng ôm lấy con trai đivào trong nhà, đáp lại yêu cầu của con trai là hôn lên đôi má của bảobảo, mà bộ dáng bé trai đại khái khoảng ba bốn tuổi, hiện tại là bạn nhỏ nhất trong đám trẻ con ở nhà trẻ.
"Có, bảo bảo có nghe lờicủa thầy giáo nói, cũng có cùng những bạn nhỏ khác cùng nhau chơi đùanha, mẹ, thầy giáo còn phát viên kẹo nhỏ nha, bảo bảo có để lại một viên kẹo cho mẹ ăn, mẹ ăn kẹo ngọt nha...."
Bé trai lấy từ trong túi áo mình ra một viên kẹo ngọt nhỏ màu trắng, bộ dáng như đang cầmmột vật quý, nheo mắt lại rồi đưa cho mẹ ăn.
"Mẹ không ăn,bảo bảo chính mình ăn, con đã đói bụng chưa, hiện tại mẹ lập tức làmcơm, chính con ở trong này ăn kẹo ngọt và tự chơi đùa đó."
Nhiễm Nguyệt để con trai xuống, cầm một món đồ chơi để trước mặt con trai, xoa xoa tóc con trai rồi nhẹ nhàng dặn dò.
"Được ạ, con sẽ tự chơi đùa, mẹ nấu cơm nha, con muốn được ăn cơm thật ngon ạ."
Bé trai cực kỳ ngoan lại cực kỳ nghe lời, bé ngồi chơi với món đồ ở trướcmặt, sau đó nhẹ nhàng lấy viên kẹo ngọt ra rồi bỏ vào trong miệng ăn,miệng mơ hồ không nói rõ chuyện.
Nhiễm Nguyệt nhìn lại contrai, sau đó mới yên tâm để chìa khóa và túi xách xuống đi về phòng bếp, cầm lấy tạp dề thắt ở trên eo bắt đầu chuẩn bị bữa tối. Có một đứa contrai thông minh đáng yêu lại lanh lợi như vậy khiến cô cảm thấy đượcchính mình đã cực kỳ thỏa mãn rồi.
Duy nhất không đủ chínhlà cô đã không cho con trai được một gia đình hoàn chỉnh, để cho contrai từ khi sinh ra đến bây giờ đều không có cha.
Bất ngờ, trong đầu của cô vậy mà lại hiện lên bóng lưng của người đàn ông cô nhìn thấy lúc sáng sớm kia.
Anh ta là ai vậy?
Cái loại cảm giác quen thuộc này cứ quấn lấy lại nội tâm cô.
Cô lắc đầu, cảm thấy được chính mình có phần hoang tưởng, cho dù mình cómuốn một người đàn ông thì người đó cũng nên là cha của con trai cô HỏaViêm Trạch, mà không phải là bóng lưng của một người đàn ông xuất hiệntrong công ty chứ.
**
Trung tâm mua sắm
Hứa Mộng Phỉ dùng tấm thẻ Tần Trác Luân cho cô rồi điên cuồng mua sắm, tất cả đều là nhãn hiệu nổi tiếng.
"Được, lấy những thứ này đi, các người giúp tôi đưa đến địa chỉ này, đây đềulà những đồ đắt tiền, cẩn thận khi di chuyển một chút, không được saisót."
Hứa Mộng Phỉ cầm tấm thẻ đưa cho nhân viên thu ngân,nhân viên thu ngân quét thẻ của cô xong thì đưa địa chỉ cho quản lítrung tâm, bởi vì toàn bộ đồ cô mua đều đắt nhất và tốn rất nhiều tiềnbạc, nên cô lập tức trở thành một khách VIP của trung tâm.
Quản lí trung tâm tươi cười tiễn cô ra ngoài, sau đó lập tức phân phó chonhân viên đưa toàn bộ đồ đưa đến địa chỉ phòng của cô.
Hứa Mộng Phỉ rời khỏi trung tâm mua sắm, nhìn ánh mặt trời chói sáng đằng xa.
Hôm nay nắng như thế nào lại lớn như vậy, lúc còn ở bên người Maynor Hànthì cô rất thích phơi nắng, bởi vì hắn thích nên cô cũng sẽ không chánghét mà cũng sẽ có phần thích thú.
Hiện tại đã không có ở bên cạnh hắn, đương nhiên là cô muốn chính mình thích cái gì thì làm cái đó đi.
Hứa Mộng Phỉ đi vào một nhà hàng cao cấp, nhìn quản lí nhà hàng hỏi đồ ăngì ăn ngon nhất, đắt nhất, nếu là đồ ăn cao cấp nhất thì toàn bộ cứ mang lên.
Thời điểm dùng cơm, cô thấy được một cô gái so với cô xinh đẹp hơn, dáng người cũng nóng bỏng gợi cảm hơn cô.
Vì thế cô đứng lên, lắc lắc mông, đi đến chỗ cô gái kia.
"Ừm, ai vậy, anh nhìn cái gì, thấy tôi đẹp sao?"
Cô đứng che ở trước mặt một người đàn ông đang thưởng thức vẻ đẹp của côgái kia, đồng thời cũng bày ra một bộ dáng mà cô tự nhận là cực kỳ mêngười, âm thanh nói chuyện như đang làm nũng vậy.
"Hai người đều rất đẹp, tuy nhiên cô có thể đi ra chỗ khác hay không, tôi khôngthể chỉ nhìn cô mà không nhìn cô ấy, bà chủ xinh đẹp như thế, nếu có thể ôm một cái thì quá tốt rồi."
Người đàn ông nói bà chủ giống như là đang nói đến cô gái tuyệt sắc kia, hắn nhìn Hứa Mộng Phỉ phấtphất tay, ý muốn cô tránh ra chỗ khác, đừng ngăn cản hắn nhìn bà chủ.
"Anh, anh nói cô ấy là bà chủ của nhà hàng này, vậy ông chủ ở đâu, ông chủ là ai?"
Hứa Mộng Phỉ nhìn toàn bộ nhà hàng cao cấp này, tuy cô không có hứng thúvới bà chủ, chỉ có đố kỵ, nhưng với ông chủ thì lập tức có hứng thú rồi.
"Tần tiểu thư là bà chủ cũng là ông chủ, cô quan tâm cô ấy như vậy, chẳng lẽ cô muốn quyến rũ ông chủ, chỉ tiếc rằng cô đã tính toán sai rồi."
Trên mặt người đàn ông kia mang theo nụ cười nịnh nọt nhìn hướng Tần tiểuthư đi đến, mà Tần tiểu thư chính là là ông chủ cũng là bà chủ nơi này.
"Anh, tôi xem như cũng là một đại mỹ nữ đứng trước mặt anh, anh vậy mà chỉ nhìn cô ấy không nhìn tôi, tức chết tôi rồi."
Hứa Mộng Phỉ thật sự là cực kỳ tức giận, thân thể cũng run run không thôi.
Cô không phục nên lập tức bước đến trước mặt vị Tần tiểu thư kia.
"Này, cô là bà chủ của nơi này đi, tôi ngồi đợi đồ ăn cả buổi nhưng thế nàomà đồ ăn lại không được đưa lên, ở đây các người phục vụ như thế nào lại kém như vậy? Lại vẫn còn nói sẽ cho khách ăn cơm thật ngon, làm bà chủnhư cô như thế nào lại có thể phong tao* quyến rũ khách như vậy được,thật sự là quá không có tố chất rồi."
Cô ta chỉ vào mũi của Tần tiểu thư, cố ý làm khó dễ Tần tiểu thư.
"Là sao? Nếu tôi nhớ không lầm, tiểu thư cô mới đi vào đây chưa đến baphút, cô là muốn tốc độ nhà hàng mang thức ăn lên chỉ trong vòng ba phút sao? A, tôi nhìn cách ăn mặc của cô mới thật sự phù hợp với hai chữphong tao này, nếu cô là tới bới móc, thật có lỗi tôi không có hứng thúphụng bồi. Nếu cô là thật tâm muốn đến dùng cơm, vậy làm phiền cô hiệntại trở lại trên chỗ ngồi của mình, cám ơn đã hợp tác."
Tầntiểu thư mỉm cười nhìn Hứa Mộng Phỉ, cô gái mỹ lệ mới gặp này, thấy biến không sợ hãi, cộng với dáng vẻ khi nói chuyện đó cũng đều làm cho người ta nhìn mà rất thoải mái, không giống như Hứa Mộng Phỉ, vừa tới đã nhưngười có ý định bới móc rồi.
"Cô, hừ. Tôi, tôi không ăn,nhìn thấy thái độ nhà hàng tiếp đãi thực khách ác liệt như vậy, sớm haymuộn cũng sẽ đóng cửa thôi."
Hứa Mộng Phỉ hừ một tiếng, tứcgiận nói xong thì xoay mông đi khỏi nhà hàng, kết quả vừa đi ra cửa nhàhàng, có lẽ là do cô ta dẫm giày cao gót đi quá nhanh quá mạnh nên tựnhiên té chỏng cả vó bộ dáng rất chật vật, khiến cho người qua đường vàthực khách trong nhà hàng được một trận tiếng cười.
Hứa Mộng Phỉ từ trênmặt đất đứng lên, nhìn gót giầy bị lọt xuống khe hở trên nắp cống thoátnước, dù làm thế nào cũng rút không ra nên cô đành phải bỏ luôn chiếcgiày kia, đồng thời cũng cởi luôn chiếc giày bên chân trái ra rồi nhấtquyết đi đến một tiệm giày ở gần đó mua một đôi giầy mới.
Nhưng trong lòng cô đã quyết định sẽ phải tìm mọi cách đối phó với bà chủ nhà hàng Tần tiểu thư kia.
Dám ở trước mặt mọi người đùa cợt cô, lại còn hại cô té xuống như vậy, chờxem, cô chắc chắc sẽ không để cho vị Tần tiểu thư kia được một ngày dễchịu.
Cô ta vừa đi được một lúc thì Thiển Hạ lại đến đây.
"Y Đồng, các cậu đang cười cái gì, mình thấy các cậu đều đang rất caohứng, nhưng mình đói bụng rồi, cho mình món gì ăn đi."
Thiển Hạ là chuyên gia đến xin cơm ăn vì hôm nay cô lại không muốn xuống bếp nấu cơm.
"Thiển Hạ, cậu đã đến rồi, ha ha, không có gì, chỉ là một vị khách thích quấyrối thôi, được, chúng ta đi vào, đến ghế ngồi ăn, Tiểu Trư, phân phóphòng bếp làm món ăn, đây là Thiển Hạ bạn tốt của tôi chắc các người đãbiết rõ, đừng quên cho thêm chút dấm chua và ớt cay đó."
Hoá ra bà chủ nhà hàng Tần tiểu thư cũng chính là Tần Y Đồng.
Cô phân phó một cô học sinh làm part-time trong nhà hàng là Tiểu Trư, Tiểu Trư cười cười chạy tới phòng bếp thông báo cho đầu bếp lời dặn dò củabà chủ, Tiểu Trư là một cô gái có bộ dáng mập mập tròn tròn rất đángyêu, mới mười bảy tuổi.
Thiển Hạ và Y Đồng đều đồng thời đi đến ghế ngồi xuống.
Nhìn các món ăn đều đã được đưa lên, Y Đồng nhìn Thiển Hạ tử ăn rất ngonmiệng nên cô lại bảo Tiểu Trư đưa cho cô một bộ đồ ăn để cô cùng ăn vớiThiển Hạ.
Thật đúng là bạn bè chị em tốt trò chuyện nên các cô nói rất nhiều đề tài, dĩ nhiên cũng có nhiều vui vẻ rồi.
Sau khi Hứa Mộng Phỉ mua giầy xong, cô lập tức đi đến một nơi rất hỗn tạp, dùng tiền mướn mấy tên côn đồ.
"Hứa tiểu thư, cô muốn chúng tôi làm cái gì."
Tên côn đồ rõ ràng nhìn trong tay cô có hai ngàn nguyên, ánh mắt cười cười đều đã híp lại hết rồi.
"Đi đến nhà hàng này, nghĩ biện pháp cho thứ này vào đồ ăn của tất cả thựckhách đang ăn bên trong, cứ như vậy, cũng đừng làm hỏng chuyện tôi giao. Nếu như các người dám làm hỏng chuyện của tôi, tôi lập tức bảo lão đạicủa các người thu thập các người. Nhanh đi."
Vẻ mặt Hứa Mộng Phỉ rất ái muội, cô cầm một gói thuốc bột nhỏ đưa cho tên côn đồ dẫnđầu, mệnh lệnh cho mấy tên côn đồ phía sau kia, nhìn bọn họ rời đi, trên mặt cô lập tức dương lên một nụ cười rất thâm độc.
"Dám hại tôi xấu mặt, tôi sẽ khiến cho danh dự của nhà hàng các người mất sạch, cũng sớm đóng cửa một chút."
Cô ngồi xe đi tới một nhà hàng khác nằm đối diện nhà hàng kia, sau đó chọn một vị trí gần cửa sổ, nhìn mấy tên côn đồ bước ra, tên côn đồ dẫn đầudựa theo chỉ dẫn của cô làm rất gọn gàng, xong việc thì lập tức thôngbáo tin tức.
Cô kiên nhẫn chờ đợi, mãi đến khi nhìn thấynhững thực khách ôm bụng, ói mữa rồi hôn mê, cô mới lập tức gọi điệnthoại cho tòa soạn báo và phóng viên tin tức của Đài Truyền Hình đếnđây.
Không quá vài phút, nhà hàng đã tụ tập rất nhiều các phóng viên.
Cô nhìn thấy tình cảnh này, nở nụ cười âm hiểm rồi rời khỏi nhà hàng kia, đeo mắt kính của cô lên bỏ đi.
Trong phòng ăn nhà hàng,
"Dạ dày của mình đau quá, Y Đồng, Y Đồng, nhanh, nhanh đưa mình đi bệnhviện, bụng của mình đau chết mất, bảo bảo của mình, bảo bảo sẽ không cóviệc gì chứ?"
Thiển Hạ và Y Đồng cùng nhau ăn cơm rất ngon,nói chuyện phiếm cũng cực kỳ vui vẻ, không khí đặc biệt tốt đẹp, khôngnghĩ tới bỗng nhiên Thiển Hạ ôm bụng, thống khổ gục xuống bàn, la hét dạ dày đau quá.
"Sao lại thế này, dạ dày cậu làm sao có thểđau được, chúng ta bắt đầu ăn đều còn rất tốt mà, như thế nào mà mìnhlại không đau bụng. Mình cũng ăn chung với cậu mà, chẳng lẽ là do haimón ăn này, mình không thích ăn nên cũng không ăn, thế nhưng cậu lại ăn, thật đáng giận, Tiểu Trư, lại đây....."
Tần Y Đồng quáthông minh, lập tức tìm ra được vấn đề sở hở, cô nhanh chóng gọi điệnthoại cấp cứu, để cho Tiểu Trư tìm ra người đã hạ độc, nhưng Tiểu Trưlại vội vội vàng vàng thông báo là cũng có rất nhiều thực khách trongnhà hàng đều đã ngất đi, cũng có nhiều người đang ôm bụng, còn có nhiềungười đang chạy như điên không ngừng.
Xem ra thật sự đã có người hạ độc trong thức ăn.
Tần Y Đồng nhìn xe cấp cứu chạy đến, tất nhiên cô phải đưa Thiển Hạ đi bệnh viện, tuy nóng vội nhưng cô cũng rất nhanh trí, lập tức gọi điện thoạicho nữ chủ hắc bang Đường Mật Nhi, để cô ấy đến hỗ trợ điều tra sự tình, Đường Mật Nhi rất nhanh đã cho người đến, cũng phong tỏa tin tức, mànhững tờ soạn báo và các phóng viên Đài Truyền Hình cũng đều rất sợ hãithế lực hắc bang của Đường Mật Nhi nên tự nhiên cũng không dám đưa tinvề chuyện này.
"Mình, bảo bảo của mình như thế nào, sẽ không có việc gì phải không?"
Sắc mặt Thiển Hạ vừa trắng vừa xanh, cô nắm chặt tay Y Đồng, cô rất lo lắng, lo lắng bảo bảo trong bụng sẽ có chuyện.
Bác sĩ từng nói thời gian mang thai ba bốn tháng đầu là thời kì quan trọngnhất, lần trước cô mới từ trên cầu thang ngã xuống, sau đó được Tần Trác Luân dốc lòng chăm sóc thân thể mới dần hồi phục, hiện tại lại xảy rachuyện này.
"Đừng, đừng lo lắng, cậu sẽ không có việc gì,mình đã gọi Dale đến đây, tự cậu ấy sẽ kiểm tra cho cậu, đều là do mìnhkhông tốt, mình nên đặc biệt chú ý mới phải."
Y Đồng rất tựtrách bản thân mình, cô có gọi điện thoại cho Dale, cũng may là cô vẫnthường xuyên liên hệ với Dale nên mới biết Dale đang ở trong thành phốnày.
"Không, không thể trách cậu, may mắn là cậu không có ăn hai cái đồ kia, nếu không thì cậu cũng sẽ có việc, mình, dạ dày mìnhđau quá, đau....."
Thiển Hạ cố an ủi Y Đồng, nhưng là sắc mặt của cô đang rất thống khổ, cô nói mấy chữ đau kia xong thì cũng lập tức ngất đi.
Tập đoàn Tần đế
Hôm nay tâm tình Tần Trác Luân thủy chung không yên.
Kỳ quái, đều đã đến thời gian tam tầm, như thế nào mà mí mắt phải của anhcứ một mực giật giật, đây là sắp phát sinh sự tình gì sao?
Mặc dù anh không quá tin tưởng câu nói 'Mắt trái giật tài, mắt phải giậttai họa', nhưng mà lúc này anh đã có chút lo lắng rồi.
"Luân, Thiển Hạ ăn cơm bị trúng độc, hiện tại đã đi bệnh viện, bác sĩ Daleđang cấp cứu cho cô ấy, địa chỉ bệnh viện là xxxxxxx, anh hãy mau tớiđây."
Lôi không ở trong công ty, điều này ngược lại càngkhiến Lôi dễ dàng giúp Tần Trác Luân âm thầm bảo vệ Thiển Hạ, anh nhìnthấy Thiển Hạ đi vào nhà hàng của Tần Y Đồng, mà Tần Y Đồng và Thiển Hạlại là chị em bạn bè tốt từ nhỏ đến lớn.
Nên anh chỉ ngồiđợi ở bên ngoài một quán cà phê bên đường, không nghĩ tới lại thấy đượcxe cấp cứu chở Thiển Hạ và Tần Y đồng đi bệnh viện.
Anh bình tĩnh trà trộn đi vào thăm dò hiện trường, tất nhiên cũng nghe thấy được Tần Y Đồng gọi cho Đường Mật Nhi và nội dung cuộc điện thoại với Dale.
Anh nhìn xe cấp cứu lái đi thì lập tức gọi điện thoại cho Tần Trác Luân,cũng cho Luân biết tình huống thực sự của Thiển Hạ.
"Được,mình lập tức đến, cậu giúp mình điều tra rõ ràng xem là người nào muốngây bất lợi cho Thiển Hạ và Tần tiểu thư như vậy."
Tronglòng Tần Trác Luân quả nhiên rất vội, nhưng anh vẫn nghĩ được đâu vàođấy nên nhờ Lôi đi điều tra tình huống, Tần Y Đồng và Thiển Hạ là chị em bạn bè tốt, lại cùng họ với anh, nên anh cũng sẽ yêu ai yêu cả đường đi quan tâm cô.
Bệnh viện
"Tình hình của Thiển Hạ như thế nào?"
Tần Trác Luân đuổi tới bệnh viện, hỏi xong cũng đồng một dạng lo lắng chờ đợi bên ngoài phòng giải phẫu với Tần Y Đồng.
"Dale đang cấp cứu rửa ruột cho Thiển Hạ, chỉ mong đứa bé sẽ không có việcgì, đều do tôi không đủ cẩn thận, nếu tôi cẩn thận hơn một chút thìThiển Hạ cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy, đều là do tôi không tốt,tôi không bảo vệ tốt cậu ấy."
Tần Y Đồng không có tâm tư nào đi đoán làm thế nào Tần Trác Luân nhanh như vậy đã biết chuyện Thiển Hạ bị trúng độc.
Cô một mực tự trách mình, còn khóc rất đau lòng.
"Dale là bác sĩ y thuật rất giỏi, là bác sĩ quyền uy trong giới y học, có côấy cấp cứu cho Thiển Hạ, nên là Thiển Hạ và đứa bé đều sẽ không có việcgì, cô đừng khổ sở quá như vậy, nếu để Phách Thiên thấy được còn tưởngrằng tôi lại khi dễ cô."
Trong lòng Tần Trác Luân mức độ lo lắng cũng không thua gì Y Đồng, nhưng nhìn thấy Y Đồng cứ tự tráchkhổ sở như vậy thì anh như thế nào lại có thể nhẫn tâm trách cứ được.
*
Vài giờ sau, đèn giải phẫu tắt, Dale mang gương mặt mệt mỏi xuất hiện, lạnh lùng liếc mắt nhìn Tần Trác Luân một cái, không muốn nói chuyện với Tần Trác Luân.
"Dale, Thiển Hạ cậu ấy, cậu ấy, mẹ và đứa bé có sao không, có phải đều đã bình an đúng không?"
Y Đồng sốt ruột tiến lên hỏi Dale.
"Bình an, hiên tại cậu có thể đi vào thăm cậu ấy, còn anh ta không thể vào đi."
Dale đồng ý để cho Tần Y Đồng đi vào thăm Thiển Hạ, nhưng lại không chịu để cho Tần Trác Luân đi vào, đây là cái đạo lý gì?
"Vì cái gì tôi không thể vào đi, tôi chính là papa của đứa bé."
Trong lòng Tần Trác Luân không thể nào cao hứng được, Dale như thế nào đối với anh căm thù như vậy.
Anh cũng không làm chuyện gì đắc tội cô ấy, muốn nói đắc tội, cũng chỉ làlúc ấy đến nước Pháp muốn đi tìm Thiển Hạ, anh và Phách Thiên bọn họ cókết hợp nho nhỏ chỉnh Dale một phen, không phải cô đã nói không tức giận sao, như thế nào bây giờ còn mang thù.
"Anh đừng nói vớitôi, anh không biết mấy ngày trước Thiển Hạ thiếu chút nữa sinh non,hiện tại tình trạng của cô ấy vẫn không ổn định, tùy lúc đều có thể sinh non, tuy tôi thấy chuyện lần này anh cũng không có liên quan trực tiếpnhưng mà anh cũng có một phần trách nhiệm, tô không muốn nói chuyện vớianh, mời anh rời đi cho, nếu anh muốn gặp Thiển Hạ, nếu như cô ấy bịsinh non, đó chính là do anh làm hại, cũng là anh có ý định muốn để chocô ấy sinh non, như thế nào, sợ cô ấy sẽ quấn lấy anh không rời sao? Tôi ghét nhất chính là bọn đàn ông như các người vậy."
Dale làbác sĩ, lại rất có quyền uy trong giới y học, tự nhiên có thể nhìn rađược chuyện mấy ngày trước Thiển Hạ mới vừa làm qua một cái tiểu phẫu,mà cái tiểu phẫu kia cũng thiếu chút khiến cho Thiển Hạ sinh non, tómlại cô mặc kệ chuyện kia và chuyện hôm nay đã xảy ra có liên quan đếnTần Trác Luân hay không, nhưng nhìn anh ta, cô cảm thấy được Thiển Hạvẫn nên là cách xa anh ta một chút.
Bởi vậy cô lạnh lùng muốn Tần Trác Luân rời đi, không cần đến quấy rầy Thiển Hạ.
"Cô, cô nói rất đúng, thật sự tôi không có làm tốt mọi chuyện, tôi sẽ khôngđi vào, tôi sẽ ở bên ngoài này, mãi đến khi cô ấy và đứa bé đều tốt trởlại thì tôi lại nhìn cô ấy."
Tần Trác Luân không có sinhkhí, ngược lại rất nghe lời nói của Dale, anh quý trọng Thiển Hạ cũngquý trọng đứa bé trong bụng của cô, đây chính là đứa con đầu tiên củaanh, anh làm sao có thể không quý trọng.
Vì Thiển Hạ và đứabé mà suy nghĩ, anh sẽ không hiện ra trước mặt Thiển Hạ, ít nhất trướckhi thân thể Thiển Hạ chưa tốt lại thì anh sẽ chịu đựng việc không nhìnthấy cô.
Nhưng anh vẫn có quyền lợi được ở bên ngoài này.
"Tùy anh, chỉ mong anh nói được thì làm được."
Dale nói xong, xoay người rời đi.
*
Hứa Mộng Phỉ ngồi trên sofa trong phòng khách sạn, cô xem tin tức phát trên tivi, nhớ lại sự kiện trúng độc ở nhà hàng sẽ được đưa tin, trong lòngcô đặc biệt cao hứng.
Cô vừa uống rượu vừa chờ tin tức thông báo.
Nhưng mà đợi cho đến nửa đêm, vẫn không thấy phát.
Quái lạ, rõ ràng cô đã gọi điện thoại cho phóng viên Đài Truyền Hình, cũngnhìn thấy bọn họ đến chỗ hiện trường, như thế nào lại không phát tin tức đây?
Một sự kiện lớn như vậy, vậy mà không truyền phát tin tức ra?
Tần Trác Luân cũng không có gọi điện thoại cho cô, mặc dù cô đã để lại sốđiện thoại ở quầy lễ tân tại công ty của Tần Trác Luân.
Cô cảm giác sự tình hôm nay rất không thuận lợi.
Cô nghĩ vẫn là đi đến chỗ nhà hàng đó nhìn xem, nhìn một cái thì tronglòng cũng đã biết trước, thuận tiện đi tìm Tần Trác Luân luôn.
Ba năm trước đây anh đối xử với cô rất tốt, tốt đến nỗi khiến cho tất cả những cô gái khác đều rất ghen tị.
Maynor Hàn nói trong lòng anh vẫn còn có cô, Maynor Hàn cũng sẽ không nói dối, bởi vậy cô tin tưởng trong lòng Tần Trác Luân vẫn là có chính mình.
Cô đứng dậy đi vào phòng tắm tắm rửa, tiếp đó để thân thể trần truồng rakhỏi phòng tắm, cứ thế lựa chọn những bộ quần áo mà hôm nay đã mua.
Chọn trúng một bộ lễ phục màu đỏ gợi cảm, cô đứng ở trước gương soi, rất mãn nguyện, tối hôm nay cô sẽ mặc bộ này.
Mặt khác cô cũng mua kèm những đôi giầy cho đồng bộ, xong xuôi cô cũng chọn một đôi giày màu đỏ tương xứng với bộ lễ phục, ăn mặc chỉnh tề xong, cô mở hộp trang sức châu báo ra, tìm một sợi dây chuyền đeo ở trên cổ.
Sau đó nhìn đến mái tóc của mình, nhìn lễ phục và giầy đi với nhau, nhưngchỉ có tóc là không được bắt mắt nhất, như vậy đối với sự mỹ lệ của côsẽ suy giảm không ít.
Cô hi vọng chính mình sẽ đẹp nhất khi xuất hiện trước mặt của Tần Trác Luân, sau đó khiến anh mê mẩn xoay quanh mình.
Sa lon trung tâm
Hứa Mộng Phỉ đi tới sa lon trung tâm, nhờ nhà tạo mẫu tóc giúp cô làm tóc.
Nhà tạo mẫu tóc là một người đàn ông anh tuấn.
Tuổi tác sao, đại khái khoảng hơn ba mươi tuổi.
Mà hấp dẫn phụ nữ nhất cũng chính là loại tuổi này.
Đầu ngón tay của hắn gảy gảy tóc của cô. Biểu tình lạnh lùng.
"A Dã, anh năm nay bao nhiêu tuổi? Da của anh rất tốt, đến tuổi này mà còn tốt như vậy thật là không dễ."
Hứa Mộng Phỉ nhìn khuôn mặt anh tuấn của A Dã, sờ soạng bàn tay của mìnhlên trên mặt hắn, lĩnh hội cảm giác tinh tế của làn da hắn.
"32, tiểu thư, xin đừng lộn xộn, chỉ cần nửa giờ thì kiểu tóc của cô sẽ được chuẩn bị tốt, hi vọng cô sẽ hài lòng."
A Dã làm như không thấy với ánh mắt khiêu khích của Hứa Mộng Phỉ, hắn không thích phụ nữ chủ động quyến rũ đàn ông như vậy.
"Được rồi, tôi đây không động đậy nữa, anh cứ động đi."
Hứa Mộng Phỉ ý tứ ám chỉ rất hàm xúc, chỉ tiếc nhà tạo mẫu tóc A Dã, cũnglà bên đối tác với sa lon trung tâm này, cũng chỉ thờ ơ trước ám chỉ của cô.
Hắn đã quen bị các loại khách quấy rầy rồi.
Bên ngoài sa lon trung tâm.
Tiểu Trư, chính là cô bé học sinh làm part-time trong nhà hàng của Tần YĐồng, cô sợ hãi đứng bên ngoài ghé mắt nhìn vào bên trong.
Cô là mang cơm tới cho anh trai, hôm nay nhà hàng xảy ra chuyện thật lớn,nhưng nhờ bạn của bà chủ Tần tiểu thư đến đây, sự tình mới có chuyểnbiến.
Cô cũng là bận đến trễ như vậy mới có thời gian mang cơm đến cho anh trai, không biết anh trai có trách cô hay không nữa?
Mà anh trai của cô cũng là một thợ cắt tóc nổi tiếng ở sa lon trung tâm này.
"Tiểu Trư, em đã đến rồi, mau vào, dạ dày của anh đều đã đói dẹp bụng rồi,như thế nào bây giờ em mới đến, muốn anh đói chết sao."
Người thanh niên trẻ này mới hai mươi ba tuổi, bộ dáng hắn cũng có vài phầnsuất khí, hắn chính là Tiểu Hổ, anh trai của Tiểu Trư.
"Anhhai, đến đây, là đồ ăn anh thích ăn, hôm nay nhà hàng có chút việc chonên em tới trễ, anh còn không mau ăn...., vậy anh mau mau ăn đi."
Cũng may là anh trai không có trách mình.
Tiểu Trư đi qua đưa cà mên cho anh trai Tiểu Hổ, Tiểu Hổ tiếp nhận cà mênrồi đi về hướng phòng nghỉ ngơi, hắn thật sự rất tiết kiệm, hắn khôngmuốn xài tiền bậy bạ, cho nên mới không có đi kêu đồ ăn mua bên ngoài.
Hai người anh em họ đều cực kỳ tiết kiệm, bởi vì em gái muốn thi đại học,hắn làm anh trai đương nhiên phải giúp em gái chuẩn bị tiền học phí, màem gái cũng cực kỳ không chịu thua kém, bất kể là dưới tình huống họcsinh làm thêm part-time cũng không làm ảnh hưởng đến thành tích học tập, hiện tại vị trí công tác này của em gái ở nhà hàng là nhờ một người đầu bếp là bạn thân của hắn, thông qua sự giới thiệu của bạn thân hắn nênem gái Tiểu Trư mới được đi đến nhà hàng kia công tác, bà chủ lại là một cô gái, người cũng rất tốt, chế độ đãi ngộ cũng không tệ.
Lại còn cho phép Tiểu Trư mang đồ ăn cho Tiểu Hổ ăn.
Như vậy đã lập tức giải quyết được vấn đề ăn cơm của Tiểu Hổ rồi.
"Oa, rất đẹp trai....."
Khuôn mặt tròn tròn đáng yêu của Tiểu Trư mang theo ánh mắt si mê nhìn đếnngười đang làm tóc cho Hứa Mộng Phỉ, cũng là ông chủ A Dã của salontrung tâm này.
Chuyện vui vẻ nhất mỗi ngày của cô chính làtới nơi này đưa cơm cho anh trai ăn, bởi vì cô sẽ được vụng trộm nhìnngười mình thích, nhìn dáng vẻ A Dã nghiêm cẩn chăm chỉ làm việc, cứ như vậy đứng rất xa nhìn lén hắn, cô cảm thấy mình đã cực kỳ hạnh phúc rồi.
Ngay lúc A Dã xoay cái ghế Hứa Mộng Phỉ đang ngồi kia về bên phải một chút,Tiểu Trư lập tức thấy được mặt của Hứa Mộng Phỉ, cô có cảm giác mình đãtừng thấy qua người phụ nữ này, ở nơi nào thấy qua đây? Tay cô gõ gõ lên đầu của mình, cô cảm thấy được vấn đề này rất quan trọng, chính mìnhnhất định phải nhớ được.
*
Hứa Mộng Phỉ hấp dẫn A Dã không thành công, xong xuôi cô hậm hực hờn dỗi rời khỏi salon trung tâm.
Sau khi cô rời đi, Tiểu Trư mới đột nhiên nhớ tới cô ta là ai, Tiểu Trư cảm thấy khả năng cô ta nhất định có liên quan đến chuyện nhà hàng bị trúng độc.
Cô vội vàng gọi điện thoại cho bà chủ Tần Y Đồng.
Tần Y Đồng đang ở trong bệnh viện, Tiểu Trư lập tức đến bệnh viện.
"Chị Tần, em cảm thấy hôm nay nhà hàng chúng ta xảy ra chuyện cùng với người phụ nữ mà ban ngày mới đến kia nữ nhất định có quan hệ, em mới vừa ởchỗ anh trai làm việc thấy được cô ta."
Tiểu Trư lập tức nói sự nghi ngờ của mình cho Tần Y Đồng biết.
"Cô ta, chính là cô ta sao?"
Nghe Tiểu Trư nói như vậy, Tần Y Đồng bắt đầu nhớ lại, người phụ kia nhỏ mọn như vậy sao?
Cửa bệnh viện có một chút xôn xao, hoá ra là Hứa Mùi Thơm đến đây.
Hứa Mùi Thơm là huấn luyện viên ở trung tâm thể dục thẩm mỹ của cha ĐiềmĐiềm, đồng thời còn là diễn viên hợp tác đóng phim bom tấn với Hoả ViêmDiệu, bạn trai của Đường Mật Nhi, cô hai mươi hai tuổi.
Cô nghe nói Thiển Hạ đã xảy ra chuyện nên lập tức đến bệnh viện thăm hỏi Thiển Hạ.
Tiểu Trư nhìn thấy cô đến, nghiêng đầu tò mò nhìn chằm chằm mặt Hứa Mùi Thơm.
"Mùi Thơm, cô tới thăm Thiển Hạ sao, cô ấy ở bên trong, mà chị gái cô có liên hệ với cô không?"
Chuyện chị gái Hứa Mộng Phỉ của Hứa Mùi Thơm đã từng là bạn gái của Tần TrácLuân thì Hứa Mùi Thơm đương nhiên biết, bắt đầu cô cũng không hiểu làmsao Tần Trác Luân lại đồng ý hẹn hò với Tô Thiển Hạ.
Nhưng chị gái cô đã mất tích ba năm, nên cô cũng không còn canh cánh chuyện này trong lòng nữa.
Bởi vậy cô cũng không phản đối, từ lúc bắt đầu đã thờ ơ, biến thành như hiện tại là bạn bè với Thiển Hạ.
"Không có, chị của tôi đã ba năm không liên lạc với người trong nhà rồi, nhưng như thế nào anh lại đột nhiên hỏi đến chị của tôi?"
Hứa Mùi Thơm kinh ngạc nhìn Tần Trác Luân, chẳng lẽ Tần Trác Luân và chị gái của cô có liên hệ với nhau?
"Hôm nay cô ấy có đến công ty tìm tôi, chuyện của cô ấy tôi cũng không rõ ràng, nếu không thì cô hãy liên hệ với cô ấy."
Tần Trác Luân cầm tờ giấy có số điện thoại mà Hứa Mộng Phỉ đã đăng ký với quầy lễ tân công ty đưa cho Hứa Mùi Thơm.
"A..., không nghĩ đến chị của tôi đã ba năm không liên hệ với chúng tôi, nayvừa xuất hiện thì đã liên hệ với anh, xem ra chị ấy đối với anh vẫn lànhớ mãi không quên."
Hứa Mùi Thơm nói như thế.
"A..., tôi nhớ ra rồi, chị Tần, cô ấy, người phụ nữ ngày hôm nay đến nhà hàngcủa chúng ta bới móc trông rất giống cô ấy, chị Tần, chị nhìn kỹxem...."
Tiểu Trư vẫn len lén nhìn mặt Hứa Mùi Thơm, còn một bên vẫn rất trầm tư, hóa ra là suy nghĩ xem Hứa Mùi Thơm giống ai.
Tần Y Đồng nhìn Hứa Mùi Thơm một hồi, chính xác rồi, Tiểu Trư không nói thì tôi cũng không chú ý, không nghĩ tới Hứa Mùi Thơm và người phụ nữ kiarất giống nhau.
"Các người nói người phụ nữ kia là ai, hẳnkhông phải là chị gái tôi đi, mới vừa rồi Tần Trác Luân có nói cho tôibiết hôm nay chị gái của tôi có đi đến công ty tìm anh ấy, chẳng lẽchuyện Thiển Hạ bị trúng độc có quan hệ với chị gái tôi sao, vậy tôi rangoài gọi điện thoại cho chị ấy nói rõ ràng mọi chuyện. Nếu thật sự cóliên quan tới chị ấy, tôi...?"
Hứa Mùi Thơm nghe thấy Tần Y Đồng và Tiểu Trư nói chuyện, cô tò mò quay đầu lại hỏi các cô sự tình.
Nói đến phần sau, cô có chút khổ sở, nếu là chuyện ở nhà hàng thật sự cóliên quan tới chị gái, thật sự cô cũng có chút không dám tin đồng thờicũng cực kỳ kinh ngạc, bởi vì sự việc này đã nói lên chị ấy đã thay đổiquá nhanh.
Vẻ mặt Tần Trác Luân hơi suy ngẫm, bên tai anh đều đã nghe được đoạn đối thoại của ba cô.
Sở dĩ anh không đón Thiển Hạ trở về, cũng không giữ Thiển Hạ lại, vì anhcho rằng làm như vậy là sự an bài tốt nhất cho Thiển Hạ, cũng sẽ khôngcó ai tới xúc phạm Thiển Hạ, hiện tại nếu như chứng thật được chuyện xảy ra với Thiển Hạ có liên quan đến Hứa Mộng Phỉ, nếu như thế thì mọichuyện sắp hỏng bét rồi.
Tiểu Trư và Tần Y Đồng nhìn Hứa Mùi Thơm đi ra ngoài, cô bé và Tần Y Đồng cũng nhỏ giọng nói một câu gì đóxong cũng lập tức rời khỏi bệnh viện.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]