1.1 Một năm rưỡi sau "Mẹ, mẹ!" Trong nhà lớn Cung gia, một âm thanh non nớt vang lên. Nhà họ Cung vốn đã bị phá hủy trong một năm rưỡi đã khôi phục lại dáng dấp ban đầu. "Điềm Điềm, cẩn thận một chút!" Tống Tâm Dao vội vàng bế con gái bé nhỏ lên. Bởi vì tang lễ của ông nội, hôn sự của cô và Cung Hình Dực lại chậm trễ một lần nữa, nhưng mà cô và Cung Hình Dực cũng đã sống chung với nhau chỉ là bọn họ còn thiếu một cái hôn lễ thôi, tất cả mọi người đều coi cô như thiếu phu nhân nhà họ Cung. Một năm rưỡi trước, trong vụ nổ kia, thật may mắn là không thương tổn đến những người khác, lúc trước mọi người đã được quản gia cho rời khỏi đó. Hình như Cung Thiên Kích biết có chuyện sẽ xảy ra cho nên ông để mọi người rời khỏi nhà mới bảo vệ được tính mạng của họ. "Mẹ! Hôm nay dì ra tù, chúng ta phải nhanh lên đó!" Kỳ Kỳ thấy Tống Tâm Dao nửa ngày vẫn chưa thay được quần áo liền nói. "Các con đừng có giục, thế nào lại giống cha như vậy, luôn thích thúc giục thúc giục thúc giục hay sao?" Tống Tâm Dao thật sự không vui, trước kia đều là cô thúc giục người khác, tại sao hiện tại lại đến phiên người khác thúc giục cô, mà thúc giục cô lại là hai đứa con này chứ. "Bà xã à, có phải em không thấy anh ở nhà, nên nói xấu anh đứng không?" Cung Hình Dực vốn đi lấy xe trở lại, đưa cô đi đón Cao Cầm Nhã ra tù, nhưng mới vừa vào cửa, đã nghe thấy Tống Tâm Dao đang nói xấu mình. "Nào dám!" Tống Tâm Dao cầm áo khoác bên cạnh lên mặc vào cho Điềm Điềm. "Đi thôi!" Cả nhà cùng đi đón người. "Ừ!" Kéo Kỳ Kỳ qua, một nhà bốn người cuối cùng cũng có thể ra cửa. * Ngoài trại giam thành phố O, sớm đã đứng đầy người, hai vợ chồng nhà họ Tống nghe nói hôm nay Cao Cầm Nhã ra tù cho nên tất cả đều chạy tới đây chờ đợi, mà xa xa Tằng Tử Kiêu đứng nơi đó, cũng không tiến lại gần. Cung Hình Dực cùng Tống Tâm Dao coi như là người cuối cùng đến đây, thấy Cung Hình Dực cũng đến, các ký giả giật nảy mình. Cao Cầm Nhã ra tù, Cung Hình Dực và Tống Tâm Dao tới làm cái gì? Chẳng lẽ tới đây cười Cao Cầm Nhã sao? Cửa lớn mở ra, Cao Cầm Nhã từ từ đi ra. Từ sau khi vào tù, tóc của cô đã cắt ngắn đi. "Chị!" Tống Tâm Dao giao Điềm Điềm cho Cung Hình Dực, vội vàng chạy tới. Ký giả thấy thế tất cả đều không hiểu gì cả. "Dao Dao!" Cao Cầm Nhã buông thứ gì đó trong tay ra, cùng ôm lấy nhau. Cô thật sự rất may mắn, vốn là phải ở trong tù ba năm, thế nhưng cảnh sát lại giúp cô giảm hình phạt xuống chỉ còn một năm lẻ bốn tháng, điều này làm cho cô rất vui vẻ, cũng rất cảm tạ trời cao. "Tiểu Nhã!" Triệu Tâm Nguyệt vui mừng, cuối cùng cũng đợi được đến lúc cô ra tù. "Dì!" Cao Cầm Nhã buông Tống Tâm Dao ra, ôm lấy Triệu Tâm Nguyệt. "Đừng ở chỗ này ôm nhau nữa, mau về nhà, Tiểu Nhã, dì đã chuẩn bị đồ ăn rồi, đi nhanh đi!" Cô được ra tù cả nhà đều cảm thấy vui mừng. Lần đầu tiên, Cao Cầm Nhã có cảm giác mình đựơc coi trọng. "Dạ!" Cô gật đầu lia lịa. "Dì (Dì)." Kỳ Kỳ và Điềm Điềm cũng ngoan ngoãn gọi một tiếng. "Ừ!" Cao Cầm Nhã vui vẻ đáp một tiếng, trong lòng tràn đầy vui sướng. "Đi, về nhà!" Tống Tâm Dao đi tới bên cạnh Cung Hình Dực, nhận lấy Điềm Điềm trong ngực anh. "Được!" Cao Cầm Nhã đáp một tiếng, nhưng không có ý muốn lên xe, mà đang chăm chú nhìn chung quanh, hình như đang tìm kiếm Tằng Tử Kiêu – người luôn chăm sóc cô trong khoảng thời gian hai năm này. Chẳng lẽ hôm nay anh không tới sao? "Tiểu Nhã, nhìn cái gì vậy? Đi thôi!" Triệu Tâm Nguyệt đi tới, thấy cô hết nhìn đông lại nhìn tây, hình như là đang chờ người nào đó vậy. "Dạ!" Cao Cầm Nhã đáp một tiếng, vẫn nhìn chung quanh, nhưng không có nhìn thấy người đó. Anh thật sự không tới đây sao? Tằng Tử Kiêu đứng ở nơi xa nhìn xe bọn họ rời đi. Cô ấy đã ra tù rồi, cơ hội gặp mặt của bọn họ cũng liền ít đi! Hi vọng trong những ngày tiếp theo cô có thể sống thật vui vẻ. Anh tin tưởng là cô có thể. Anh cũng nên đi về thôi. Vô luận sau này có thế nào, anh và cô cũng không thể được. Cho dù từ trước đến nay anh đều có ý với cô. Nhưng mà, thân phận của bọn họ hơn kém nhau một trời một vực. Cô vĩnh viễn đều giống như một nàng công chúa, cho dù anh có thể đến gần cô, nhưng mà giữa bọn họ, không có khả năng! Điểm này, anh hiểu rõ. . . . . . Cao Cầm Nhã ngồi ở trong xe, tâm tình vô cùng rối loạn. Tại sao anh không tới đón cô? Không phải anh đã hứa là ngày cô ra tù anh sẽ đến đón cô sao? Nhưng mà, tại sao ngay cả bóng dáng của anh cô cũng không nhìn thấy. Là vì công việc quá bận rộn cho nên anh không đi được sao? Có lẽ là như vậy! Trong lòng có chút không thoải mái, nhưng mà cô vẫn tự an ủi mình như vậy. Nhìn sợi dây chuyền trong tay, là của anh cho cô. Mặc dù không phải là đồ trang sức cao quý gì nhưng mà cô lại rất yêu thích. Khi ở trong phòng giam, cô không thể đeo được, cô chỉ có thể lấy nó ra xem như một loại tưởng niệm khi cô nhớ anh. "Tiểu Nhã, chị làm sao vậy?" Tống Tâm Dao cảm thấy có gì đó không ổn. Kể từ khi chị ra khỏi của trại giam, mắt đều nhìn xung quanh, hình như là đang đợi người nào đó xuất hiện. "Không có gì!" Cô khẽ mỉm cười, không muốn để cho bọn họ nhìn ra cô đang nghĩ đến người kia. "Có phải bởi vì hôm nay cha cháu chưa từng xuất hiện hay không?" Triệu Tâm Nguyệt thật sự không nghĩ đến, Cao Hùng hôm nay lại không xuất hiện. Ông ta làm cha như thế nào vậy? Con gái của mình ra tù, thậm chí tới ông ta cũng không tới. "Không có việc gì đâu ạ! Lần trước sau khi hai cha con cãi nhau, ông ấy đã không còn đến thăm cháu nữa rồi!" Một năm rưỡi qua, bởi vì chuyện của nhà họ Cung, hai người bọn họ cãi nhau một trận xong, Cao Hùng cũng không xuất hiện nữa. Thậm chí ngay cả cô ra tù cũng không tới đón cô, ông thật sự không muốn nhậ người con gái này nữa sao? "Tiểu Nhã, đừng nghĩ nhiều, có thể là cha ngươi không biết hôm nay cháu ra tù." Cao Cầm Nhã nhìn phía ngoài cửa sổ, ông thật sự không biết, hay là không muốn tới đón cô, chỉ có chính ông ấy biết. Cho dù cô có nghĩ nhiều hơn nữa, thì có ích lợi gì đây? "Không có việc gì! Có tới hay không cũng không sao, thấy Dao Dao có thể tới đón con...con thật sự rất vui mừng." Tống Tâm Dao quả thực là một người phụ nữ rất tốt. Một chút cũng không so đo với cô, dễ dàng tha thứ những chuyện mà cô đã gây ra trước đây. Vẫn có thể hào phóng tha thứ cho cô như vậy. Khi nào thì cô mới có thể làm được như vậy, khoan dung như vậy? Cô thật không biết, cho tới bây giờ cũng chưa từng suy nghĩ qua, bởi vì cô thật sự không biết, mình có thể học được như vậy hay không. "Đừng nghĩ nhiều như vậy, chỉ cần cháu ra ngoài là tốt rồi!" Triệu Tâm Nguyệt ôm Cao Cầm Nhã, thật sự rất vui mừng. Cô ở trong tù có thể cải tạo tốt, chỉ hơn một năm đã được ra khỏi ngục. "Được!" Cao Cầm Nhã gật đầu một cái, bắt đầu dụ dỗ Điềm Điềm. Điềm Điềm "Khanh khách" cười cười, chọc vui tất cả mọi người trong xe. 1.2 Tại nhà họ Cung Tống Tâm Dao và Triệu Tâm Nguyệt đang bề bộn chuẩn bị bữa trưa, vì Cao Cầm Nhã làm bữa tiệc tẩy trần. Trong phòng khách, Kỳ Kỳ và Điềm Điềm đang lôi kéo Cao Cầm Nhã kể chuyện cổ tích cho hai đứa nó. Cung Hình Dực cùng Tống Hàm Quân ngồi ở một bên, cảm giác như thế thật là tốt, cả nhà ngồi cùng nhau, vui vẻ chơi đùa . "Có thể ăn cơm rồi!" Tống Tâm Dao đi tới, ôm lấy Điềm Điềm, đoàn người cùng nhau đi tới phòng ăn. "Nhiều đồ quá đi!" Kỳ Kỳ thấy tất cả món ăn trước mắt, có thật nhiều món nó thích ăn. "Con đó! Chỉ có biết ăn thôi!" Liếc Kỳ Kỳ một cái, để Cao Cầm Nhã ngồi vào trước, Kỳ Kỳ cũng ngoan ngoãn bò đến chỗ ngồi của mình. Bữa cơm này rất vui vẻ, vừa nói vừa cười. "Tiểu Nhã, tiếp đó, con có tính toán gì?" Ra tù cô cũng không thể nào ở nhà chơi được. "Muốn tới công ty giúp chú không, chú đang cần người phụ tá." Tống Hàm Quân mở miệng nói, tin tưởng trình độ học vấn của cô hoàn toàn có thể đảm nhiệm công việc này. "Không, cháu muốn đi làm viên tiểu học." Ở trong tù, cô đã nghĩ thông suốt rồi. Cô muốn trải qua những ngày tháng bình yên, làm một người phụ nữ bình thường. "Nếu không thì tôi giới thiệu cho cô một trường tiểu học trong thành phố nhé!" Cung Hình Dực mở miệng, lấy trình độ học vấn của cô, tin tưởng rất nhiều trường học đều sẽ dồng ý. "Em rể, cám ơn ý tốt! Tôi đã nghĩ rõ rồi, tôi muốn đến một làng quê, tìm trường tiểu học hi vọng, lamg cô giáo cho những đứa trẻ nghèo nơi đó." Chỉ cần có thể no bụng, đối với cô mà nói đã đầy đủ rồi. "Nhưng mà, cuộc sống ở những nơi đó, dì sợ cháu sẽ không chịu nổi đâu!" Triệu Tâm Nguyệt có chút bận tâm, ở nơi đó chỉ là một thị trấn nhỏ, không thể so với thành phố lớn. "Những thứ này cũng không phải vấn đề, cháu muốn đi để thể nghiệm. Dì à, trước kia cháu đã làm quá nhiều chuyện sai lầm, cho nên cháu muốn mượn cơ hội lần này, thật tốt đền bù một chút cho những chuyện sai lầm chính mình làm ra." Cô đã làm sai quá nhiều cho nên cô cũng phải bù đắp thật nhiều. Dù là khổ hơn nữa mệt mỏi hơn nữa, cô cũng phải chống đỡ được. "Nhưng. . . . . ." Triệu Tâm Nguyệt vẫn không yên lòng, để cho cô đi đến những nơi như vậy, điều kiện ăn ở so với thành phố khác nhau quá nhiều. "Cháu đã quyết định như vậy thì chúng ta cũng sẽ không nói nhiều thêm nữa. Tiểu Nhã, nếu như không quen với nề nếp sinh hoạt ở đó, hãy về nhà. Chú và dì rất hoan nghênh cháu trở lại." Nếu cô đã quyết định, bọn họ cũng không thể ngăn cô lại được, vậy thì để cho cô đi đi! Chỉ cần cô vui vẻ, vậy là đã đủ rồi. Nhìn Cao Cầm Nhã có thể hiểu ra nhiều điều như vậy, bọn họ cũng cảm thấy đủ rồi, thật ra thì hiện tại những thứ này đều không quan trọng. “Dạ! Vì cháu được ra tù, cạn một ly.” cô nâng ly lên, mấy người khác cũng giống nhau giơ ly lên, tiếng ly cốc chạm nhau ở giữa bàn ăn vang lên âm thanh thanh thúy. Hạnh phúc vào giờ khắc này, giống như một bức họa, thật sâu tiến vào trong lòng Cao Cầm Nhã. “Tiểu Nhã, nếu không thì chờ em họ cung Cung Hình Dực kết hôn xong hãy đi nhé!” Còn khoảng mười ngày nữa chính là hôn lễ của Tống Tâm Dao và Cung Hình Dực. Hôn lễ này đã kéo dài hơn một năm rưỡi rồi, thật sự nếu không nhanh lên, hai người già bọn họ cũng sẽ không đồng ý. “Đúng đó! Chị, chị làm phù dâu cho em đi!” Tống Tâm Dao lôi kéo tay Cao Cầm Nhã. “Tốt!” Cao Cầm Nhã gật đầu cười. hiện tại cô thật sự rất hạnh phúc, có người thân trong gia đình đều đối tốt với cô như vậy. “Phù rể có thể là anh được không vậy?” Lôi Vũ Minh từ bên ngoài đi vào, liền nghe thấy bọn họ đang nói chuyện này, anh trực tiếp hỏi một câu. “Vũ Minh, sao anh lại tới đây?” Kể từ sau khi trở về từ thành phố X, cô và Lôi Vũ Minh rất ít khi gặp mặt nhau. “Chắc chắn hoan nghênh anh rồi!” “Làm sao biết chứ, hoan nghênh a!” Tống Tâm Dao cười, rót cho anh ly trà. “Để cho kỵ sĩ như anh đây làm phù rể như thế nào, được không?” Lôi Vũ Minh vừa cười hỏi, anh chỉ muốn nhìn thấy Tống Tâm Dao hạnh phúc là đủ rồi, thấy Cung Hình Dực đối tốt với cô như vậy, anh rất vui vẻ. “Tốt! Phù rể!” Tống Tâm Dao cười cười, hôn lễ đến rất gần rồi. Vùi ở trong ngực Cung Hình Dực, cô cười, cười đến cực kỳ hạnh phúc. Qua hôn lễ, bọn họ có thể sinh hoạt chung một chỗ, cho đến già. Nắm thật chặt tay Cung Hình Dực, cuộc sống như thế, cô vô cùng mong chờ! cô phát hiện ra, trên thế giới này cô là người phụ nữ hạnh phúc nhất. Niềm hạnh phúc như vậy, thật sự khiến trong lòng cô tràn đầy vui sướng. * “A……” Bên trong phòng, truyền ra tiếng rên rỉ. Tống Tâm Dao ôm thật chặt Cung Hình Dực, mặc cho anh đòi lấy. “Tại sao lại đồng ý để Lôi Vũ Minh làm phù rể?” Anh cũng không hiểu, tại sao phải nhường cho anh ta làm, chẳng lẽ cô không biết, Lôi Vũ Minh vẫn luôn có tình cảm đối với cô sao? “Người ta cũng……A……Anh….anh……Ô……nhẹ một chút! Anh nói làm sao có thể cự tuyệt ý tốt của anh ấy chứ?” Người đàn ông đáng chết này, đang trừng phạt cô sao? “Nhưng mà anh không thích!” Hôn lên chỗ mẫn cảm trên người cô, khiến cho cô một lần lại một lần run rẩy. “Ân……A……” Động tác của anh, lần lượt gia tăng, làm cho cô không chịu nổi. “Anh……Anh ghen……” Người đàn ông này, nhẹ một chút không được sao? “Đúng, anh ghen!” Ngậm một đóa hoa trước ngực cô, thừa nhận. “A……Đừng như vậy!” cô sắp không chịu nổi, người đàn ông này rốt cuộc muốn như thế nào? “Ghét……” Trong phòng không khí từ từ bay lên đến đỉnh. Dưới sàng…… Hai cặp mắt mở thật to. “Anh trai, cha đang đánh mẹ sao?” Điềm Điềm không rõ, tại sao mẹ lại phát ra âm thanh như vậy, là bị đánh sao? “không có!” Kỳ Kỳ nhỏ giọng lên tiếng. “Nhưng mà, bọn họ đang làm gì? Có phải chơi rất vui không?” Điềm Điềm có chút nghi hoặc, mỗi buổi tối cha đều không cho nó ngủ cùng mẹ, nói là người bạn nhỏ nên học cách sống độc lập. “không dễ chơi! Điềm Điềm, nhỏ giọng một chút, nếu như bị mẹ phát hiện, chúng ta chết chắc!” Điềm Điềm cái hiểu cái không gật đầu một cái. “Anh trai, tại sao giường liên tục dao động như vậy?” Bé không hiểu, cha mẹ đang đánh nhau sao? Cái giường này có thể sập xuống hay không? Cũng đè hai đứa nó ở phía dưới sao? “Chúng ta mau chui ra đi, nếu như bị cha mẹ phát hiện, nhất định sẽ chết!” Kỳ Kỳ lôi kéo Điềm Điềm, nhẹ nhàng bò ra ngoài. Nếu như bò ra ngoài cửa, tay cầm cửa quá cao, nó với không tới. không thể làm gì khác hơn là bò tới trong thư phòng, chỉ cần không làm cho cha mẹ phát hiện sự hiện hữu của hai anh em nó là được. Bò vào trong thư phòng xong, hình như Cung Hình Dực và Tống Tâm Dao cũng không phát hiện ra sự xuất hiện của bọn nó. Len lén đóng cửa thư phòng, lôi kéo tay nhỏ bé của Điềm Điềm, đi tới ngồi xuống trên ghế sa lon. “Anh, tại sao mẹ lại kêu ‘a a a’, không phải là bị cha đánh, còn có thể là làm sao?” Điềm Điềm tay chống cằm, càng nghĩ càng không hiểu. “Điềm Điềm, cái này sau khi em lớn lên, sẽ hiểu. hiện tại không nên hỏi, cũng không thể đi hỏi mẹ, bằng không mẹ biết sẽ đánh pp nhỏ của em.” Sớm biết vậy, đã không nghe trộm ở trong phòng mẹ. hiện tại tốt rồi, Điềm Điềm như một cô nhóc ham học hỏi, hỏi cái này cái kia. 1.3 Nó phải trả lời thế nào đây, bởi vì, nó cũng không biết, bọn họ rốt cuộc đang làm chuyện gì, chỉ nghe bà ngoại nói là: buổi tối cha mẹ rất nỗ lực làm việc, muốn nhanh chóng cho hai đứa nó có thêm em trai hoặc là em gái. Nếu bà ngoại đã nói như vậy thì nó chỉ có thể tin tưởng lời bà ngoại nói thôi, cha mẹ chắc là đang cố gắng để hai đứa nhanh chóng có thêm một đứa em trai hoặc một đứa em gái rồi! Không biết qua bao lâu, hai đứa nhóc ngủ thiếp đi trên ghế salon. Điềm Điềm gối lên chân Kỳ Kỳ, một bàn tay nhỏ bé nắm thật chặt lấy tay Kỳ Kỳ, hình như sợ rằng anh sẽ trốn mình đi mất. Một cái chân thì vắt trên ghế, đung đưa. Kỳ Kỳ tựa vào trên ghế sa lon, cũng ngủ thật say. Nửa đêm, Cung Hình Dực trần truồng, đi vào trong thư phòng. Vốn định uống chút nước..., lại không nghĩ rằng trên ghế sa lon có hai bóng dáng nhỏ nhắn đang nằm rúc vào đó. Vội vàng chạy về phòng, lấy áo choàng tắm mặc vào, giúp Tống Tâm Dao kéo lại chăn, lúc này mới trở lại thư phòng, bế hai đứa tiểu quỷ lên, đưa về phòng của bọn chúng. Nếu như mà anh không tới, hai đứa bé cứ ngủ ở trong thư phòng tới khi trời sáng, nhất định sẽ cảm. Cõng Kỳ Kỳ ôm Điềm Điềm, đưa cả hai đứa về đúng phòng của bọn nó, đắp kín chăn giúp hai đứa xong, anh mới đứng dậy, trở về phòng. Ra đến cửa, lại gặp được Tống Tâm Dao. "Làm sao em đã dậy rồi?" Cung Hình Dực đi tới bên cạnh cô. Tôi snay làm cô mệt muốn chết rồi, vẫn còn nửa đêm bò dậy. "Em muốn đến xem hai đứa nó một chút xem có đá chăn ra hay không, không ngờ anh đã tỉnh rồi." Khi tỉnh lại, không nhìn thấy Cung Hình Dực, cô đi tìm khắp nơi, cũng không nhìn thấy bóng dáng của anh nên đi tới phòng các con, không ngờ nửa đêm, anh dậy đắp chăn cho bọn chúng. "Không sao, hai đứa đều ngủ rất ngon, chúng ta trở về phòng đi!" Ôm eo Tống Tâm Dao, bọn họ cùng nhau trở về phòng. Lần đầu tiên anh phát hiện, thì ra là mỗi đêm, cô đều dậy đắp chăn cho bọn trẻ, thế nhưng anh cho tới tận bây giờ cũng không biết. Trở lại phòng, Cung Hình Dực thấy cô nằm xuống, vẫn nhìn mặt cô. "Làm sao lại nhìn em như vậy? Ngủ đi!" Bị anh nhìn như vậy, cô cảm thấy không được tự nhiên. "Đẹp!" Cung Hình Dực cười đặt lên trán cô một nụ hôn. "Đừng có thần kinh nữa, mau ngủ đi! Ngày mai anhi vẫn còn phải đi làm." Cung Hình Dực nằm xuống bên cạnh cô, đưa tay kéo cô vào trong lòng, đôi tay ôm thật chặt, cảm thụ cảm giác có cô ở bên cạnh. Tống Tâm Dao tìm tư thế thoải mái nhất, hai mắt nhắm lại, ở trong ngực anh an tĩnh ngủ. Nghe hơi thở vững vàng đều đều của cô, anh biết cô đã ngủ. Lại hôn một cái lên trán cô, sau đó cũng nhắm mắt lại, tiến vào giấc mộng đẹp. * Hôn lễ. . . . . . Qua ba lần chuẩn bị kết hôn, tin tưởng lần này nhất định sẽ thành công. Cung Hình Dực đã làm xong tất cả các công tác bảo vệ, hôn lễ lần này nhất định sẽ là thời khắc linh thiêng nhất. Lần này, bọn họ không thông báo với ký giả, chỉ có người nhà họ Cung và người nhà họ Tống cùng một số bạn bè, nhân viên thân thiết Bây giờ nhà họ Cung chỉ có hai đứa bé, cùng Cung Hình Dực mới là ba người, sau khi cưới Tống Tâm Dao vào cửa cũng chỉ có bốn người. Thật là bình thường! Hôn lễ được cử hành trong nhà thờ lớn ở thành phố O, tất cả tân khách cũng đã tập trung ở giáo đường, phía ngoài vườn hoa của giáo đường đều được trải cánh hoa hồng. Trên mặt mọi người, đều mang nụ cười vui vẻ hạnh phúc. Trong phòng hóa trang, Tống Tâm Dao khẩn trương nhìn mình trong gương. Đợi lâu như vậy, mong lâu như vậy, hôn lễ của bọn họ cuối cùng đã tới, nhưng cô phát hiện mình thật sự rất khẩn trương. Cô cho là mình sẽ không lo lắng, nhưng mà cô phát hiện mình sai lầm rồi, cô khẩn trương đên nỗi lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, không biết làm sao hình dung ra cảm giác của mình lúc này. "Chị, em cảm thấy rất lo lắng, làm thế nào bây giờ?" Nhìn Cao Cầm Nhã đứng bên cạnh, trên mặt của cô vẫn luôn mang theo nụ cười chúc phúc. "Không có chuyện gì, qua một lát nữa sẽ không cần phải khẩn trương rồi!" Cao Cầm Nhã cười cười. "Dạ!" Cô gật đầu một cái, hi vọng mình thật không cần khẩn trương. "Dao Dao, tiểu Nhã!" Triệu Tâm Nguyệt đi vào, rốt cuộc cũng nhìn thấy con gái của mình được mặc áo cưới rồi. "Mẹ! ( Dì )" Hai người đồng thanh gọi. "Như thế nào? Có khỏe không!" Triệu Tâm Nguyệt nhìn Tống Tâm Dao. "Mẹ, con có chút khẩn trương." Cô thật sự rất khẩn trương. "Cô dâu mới đều như vậy." Triệu Tâm Nguyệt từ trong ngực lấy ra một hộp gấm, giao cho Tống Tâm Dao. "Dao Dao, mở ra xem một chút." Tống Tâm Dao mở cái hộp gấm kia ra, bên trong là một đôi bông tai màu tím nhạt rất đẹp. "Đây là đôi bông tai khi mẹ gả cho cha con bà ngoại đã cho mẹ. Dì của con cũng có một đôi. Hiện tại mẹ giao cái này cho con. Dao Dao, thân là vợ của người khác, con không thể có tính trẻ con như trước nữa, chăm sóc cho chồng thật tốt, bảo vệ gia đình của hai người. Mẹ chỉ hy vọng con có thể hạnh phúc." Triệu Tâm Nguyệt ôm Tống Tâm Dao nói. Bọn họ chỉ có một đứa con gái là Tống Tâm Dao mà thôi, trong lòng trừvui mừng vẫn là không muốn rời xa. "Mẹ. . . . . ." Tống Tâm Dao gọi mẹ, có chút nghẹn ngào. "Tốt lắm, cô dâu mới không thể khóc, khóc làm lấm lem hết mặt mũi bây giờ thì phải làm sao?" Triệu Tâm Nguyệt nở một nụ cười, lấy khăn giấy bên cạnh, nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cho cô. "Tiểu Nhã." Triệu Tâm Nguyệt xoay người lại, lấy một cái hộp gấm khác ra. "Tiểu Nhã, đây là của bà ngoại cho mẹ cháu. Chỉ tiếc là không có cách nào tự tay giao cho mẹ cháu. Hiện tại dì giao cái này cho cháu, xem như một kỉ niệm đối với mẹ cháu đi!" Đem cái hộp gấm kia giao cho Cao Cầm Nhã, vỗ vỗ bả vai cô. "Dì, cám ơn dì!" Thật sự rất cám ơn bà, vì mẹ cô mà đã giữ gìn nhiều năm như vậy. "Đứa nhỏ ngốc, đừng nói những lời như vậy. Hai người! Mau trang điểm lại đi, hôn lễ sắp bắt đầu rồi." Tống Tâm Dao cùng Cao Cầm Nhã gật đầu một cái, thợ trang điểm bên cạnh cùng đến giúp bọn họ trang điểm lại. Kỳ Kỳ đưa theo Điềm Điềm, lén lút chạy qua phòng hóa trang, chạy đến bên cạnh Tống Tâm Dao, nhìn thấy hôm nay mẹ vô cùng xinh đẹp. Điềm Điềm cười si ngốc. "Mẹ, thật là xinh đẹp!" Tay nhỏ bé của Điềm Điềm nắm thật chặt lấy áo cưới của Tống Tâm Dao . "Điềm Điềm, làm sao con lại chạy tới đây" Lúc này cô mới phát hiện ra, Điềm Điềm nằm ở trên đùi mình. "Anh trai đưa Điềm Điềm tới." Điềm Điềm tiếp tục nhìn mẹ xinh đẹp của mình, thấy cô thợ trang điểm đang tô vẽ trên khuôn mặt mẹ, nó đột nhiên cảm thấy chơi rất khá. Trực tiếp bò đến trên đùi Tống Tâm Dao, nhìn mỹ phẩm trên bàn trang điểm, đưa bàn tay nhỏ bé mập mạp ra, bắt lấy hộp phấn, liền muốn đưa vào trong miệng. Thoạt nhìn có vẻ ăn rất ngon nha! "Dao Dao, cẩn thận Điềm Điềm." Cao Cầm Nhã đứng bên cạnh thấy Điềm Điềm cầm phấn lên muốn đưa vào trong miệng, nhưng bị sợ đến không nói lên lời. Tống Tâm Dao lúc này mới thấy trong tay Điềm Điềm là hộp phấn vội vàng đưa tay đoạt lại. "Điềm Điềm, những thứ này không thể ăn." "Ô ô. . . . . . Mẹ! Điềm Điềm đói!" Điềm Điềm tội nghiệp nhìn xem Tống Tâm Dao, nó thật sự rất đói. "Kỳ Kỳ, mau đưa cho mẹ cái túi." Côcũng không thể để bảo bối của mình đói bụng, hai đứa bé đều là tâm can trong lòng cô a. "Điềm Điềm, chúng ta ăn bánh ngọt, để anh trai cho con ăn nha." Sợ Điềm Điềm đói, cô còn đem tất cả đồ ăn đều bỏ vào trong túi. "Được ạ! Điềm Điềm có thể ăn bánh ngọt!" Điềm Điềm vui vẻ cười, từ trên đùi Tống Tâm Dao bò xuống, chạy tới bên cạnh Kỳ Kỳ. "Anh trai. Này! Anh trai. Này!" Kỳ Kỳ lôi kéo Điềm Điềm đi tới bên sofa ngồi lên, bắt đầu đút cho em ăn bánh ngọt. Nhìn hai đứa bé, Tống Tâm Dao cười vui vẻ. Như vậy vậy là đủ rồi. "Cô dâu, xong chưa? Đã đến giờ rồi...!" Một người phụ nữ, ôm một đứa bé, đẩy cửa đi vào. 1.4 "Y Y. . . . . ." Tống Tâm Dao vừa nhìn đã nhận ra người phụ nữ trước mắt, hơn hai năm không gặp, cô thật sự rất nhớ cô ấy. "Dao Dao, chúc mừng cậu kết hôn!" Quách Y Y cười, nhìn Tống Tâm Dao, thật lòng chúc phúc cho bạn. "Còn cậu thì sao? Cậu và anh ấy vẫn chưa hòa giải sao?" Hai năm qua, cô rất ít liên lạc, căn bản cũng không biết cô ấy sống như thế nào, Dạ Đình có tìm được cô hay không. "Ngày vui như thế này nhắc đến anh ta làm cái gì? Cái này cho cậu, chúc tân hôn hạnh phúc!" Quách Y Y đem quà tặng trong tay giao cho Tống Tâm Dao. "Mẹ nuôi!" Kỳ Kỳ vui vẻ kêu to, khi nhìn thấy đứa bé trong ngực Quách Y Y, càng thêm hưng phấn chạy tới. "Kỳ Kỳ, có nhớ mẹ nuôi hay không?" Quách Y Y ngồi xổm xuống, cũng ôm Đậu Đậu ngồi xuống. "Đậu Đậu, sợ!" Đậu Đậu hình như có chút sợ người lạ, nằm trong ngực Quách Y Y, không dám ló mặt ra. "Đậu Đậu, anh là Kỳ Kỳ, anh trai của em nha, không cần phải sợ, anh sẽ không làm tổn thương em." Điềm Điềm thấy mình bị bỏ rơi, không vui. Từ trên ghế salon bò xuống, lảo đảo chạy tới bên cạnh bọn họ. "Anh trai, Điềm Điềm đói!" Kéo tay nhỏ bé của Kỳ Kỳ , hình như muốn kéo anh trai về. "Điềm Điềm , gọi mẹ nuôi đi!" Điềm Điềm liếc mắt nhìn Quách Y Y, lại nhìn Ðậu Ðậu một cái. Sau đó quay đầu lại, làm bộ đáng thương nhìn Kỳ Kỳ, khóc nói: "Anh trai, Điềm Điềm đói, muốn ăn bánh ngọt." "Được rồi, không khóc không khóc! Chúng ta ăn bánh ngọt." Kéo tay nhỏ bé của Điềm Điềm, cẩn thận giúp em lau đi nước mắt trên mặt, đi tới bên sofa. "Y Y, cậu định làm gì? Thật sự không muốn cho anh ấy bất kỳ cơ hội nào nữa sao? Con của hai người cũng đã lớn như vậy, cậu thật sự không muốn cho anh ấy biết sao?" Giữa cô ấy và Dạ Đình vốn là có hiểu lầm, tại sao lại không nguyện ý ngồi xuống nói rõ ràng với nhau đây? Nếu như nói rõ ràng, tất cả không phải là tốt rồi sao? "Dao Dao, hôm nay là ngày cưới của cậu, cũng đừng nói những chuyện không vui này nữa! Nhìn thấy Kỳ Kỳ và Điềm Điềm tình cảm tốt như vậy, thật vui mừng cho cậu." Cô vẫn luôn lo lắng, Đậu Đậu bị bệnh nặng. Cô vẫn luôn sợ sẽ mất đi Đậu Đậu. Hiện tại, Đậu Đậu là trụ cột duy nhất trong cuộc sống của cô. "Nhưng. . . . . ." Cô còn muốn nói thêm gì đó. "Đừng có nhưng là, đã đến giờ rồi, nhanh đi ra ngoài đi!Người kia nhà cậu, có thể đã chờ đến nóng nảy rồi đó!" Kéo ra một nụ cười, ôm Đậu Đậu ra ngoài trước. "Đi thôi!" Cao Cầm Nhã đi tới bên cạnh cô, đứng ngang vai cô, dẫn đầu đi ra ngoài. "Hai bảo bối, các cô ăn no chưa?" Tống Tâm Dao đi tới bên cạnh hai con, thấy Điềm Điềm ăn đầy miệng, vội vàng cầm khăn giấy nhẹ nhàng lau sạch sẽ giúp con. "No rồi ạ!" Điềm Điềm ‘ hì hì ’ cười cười. "Vậy đến chỗ bà ngoại đi. Kỳ Kỳ, đưa em đến chỗ bà ngoại, đi chầm chậm thôi, biết không?" Kỳ Kỳ gật đầu một cái, lôi kéo bàn tay nhỏ bé của Điềm Điềm đi tìm Triệu Tâm Nguyệt. Tống Tâm Dao lúc này mới đi ra khỏi phòng hóa trang. Đi tới giáo đường bên ngoài, đưa tay cho Tống Hàm Quân, trong giáo đường đang vang lên khúc quân hành dành cho hôn lễ. Cô vừa nhìn thấy Cung Hình Dực, cảm giác cũng không hề khẩn trương như trước nữa. Bước đầu tiên, cô nhớ tới buổi sáng sớm bốn năm trước, cô vội vàng rời đi. Bước thứ hai, cô nhớ tới cảnh tượng ở trong phòng ăn khi anh vô tình gặp được cô, cô lại lần nữa vội vàng rời đi. Bước thứ ba, cô nhớ lại lần đầu tiên anh đến nhà cô, anh đang ở trong phòng cô thì cô khi ấy cảm thấy thật xấu hổ. Bước thứ tư, cô nhớ lại ngày bọn họ đính hôn hôm đó, khi anh tin tưởng cô là mẹ của Kỳ Kỳ. Trong giây phút đó, lòng cô tràn đầy hạnh phúc. Bước thứ năm, khi ở thành phố X, vì cầu xin sự tha thứ của cô, anh lại đợi trong gió tuyết, đứng hơn bốn giờ, cảnh tượng đó cho đến bây giờ vẫn khiến cô đau lòng. Bước thứ bảy, bước thứ tám, bước thứ chín. . . . . . Đi thẳng đến trước mặt anh, Tống Hàm Quân trao tay cô cho Cung Hình Dực. "Hiện tại, cha giao con gái của cha cho con, hi vọng bắt đầu từ hôm nay, con sẽ thật sự yêu thương nó, chăm sóc nó, không để cho nó chịu một chút xíu tổn thương nào!" Cung Hình Dực nắm thật chặt tay Tống Tâm Dao, nhìn đôi mắt dưới lớp khăn voan kia, dùng những lời chân thật nhất nói với cô: "Cả đời này, chỉ có em là vợ của anh, anh sẽ không để cho em bị một chút xíu tổn thương nào." Tống Hàm Quân gật đầu một cái, trở lại chỗ ngồi, nắm thật chặt tay của vợ mình. Tống Tâm Dao kéo tay Cung Hình Dực, hai người đi tới trước mặt cha xứ. "Cung Hình Dực tiên sinh, anh có nguyện ý cưới Tống Tâm Dao tiểu thư làm vợ hay không? Vô luận nghèo khó hay giàu có, vô luận khỏe mạnh hay tật bệnh cũng nguyện ý một đời một kiếp chăm sóc cô, mến yêu cô, cho đến khi chết đều không xa không cách không?" Nhìn thẳng vào mắt Tống Tâm Dao, anh nói: "Tôi nguyện ý!" "Tống Tâm Dao tiểu thư, cô có đồng ý gả cho Cung Hình Dực tiên sinh làm chồng hay không, cho dù có nghèo khó hay giàu có, cho dù khỏe mạnh hay tật bệnh, cũng nguyện ý một đời một kiếp chăm sóc, mến yêu anh ấy, cho đến khi chết cũng không xa không cách không?" Nhìn vào mắt của Cung Hình Dực, cô nói: "Tôi. . . . . ." "Chờ một chút!" Cửa giáo đường đột nhiên bị đẩy ra, bóng dáng hai người phụ nữ xuất hiện tại ngoài cửa. Cung Hình Dực nhìn người phụ nữ kia, sợ ngây ngýời. "Mẹ. . . . . ." Anh gọi một tiếng, Tống Tâm Dao sững sờ nhìn Cung Hình Dực, nh mới vừa gọi người phụ nữ kia là mẹ sao? Cô không có nghe lầm, cô thật sự không có nghe lầm. "Con trai, con kết hôn cũng không nói cho người làm mẹ đây biết sao?" Mộc Nhược Lan nhìn Cung Hình Dực một cái, lại nhìn Tống Tâm Dao đứng bên cạnh một cái, trong mắt tràn đầy khinh thường. "Mẹ, không phải là?" Không phải hơn hai mươi năm trước, mẹ đã rời khỏi cõi đời này rồi sao? Tại sao lại đột nhiên xuất hiện? "Chết rồi, thật sao? Ai ngờ ông trời rất tốt với tôi, để cho tôi sống lại." Mộc Nhược Lan nắm tay cô gái trẻ tuổi bên cạnh, đi vào bên trong. "Mẹ, có chuyện gì, chờ chúng ta cử hành xong hôn lễ lại nói, được không?" Anh không muốn để cho hôn lễ của hai người xuất hiện bất kỳ chuyện gì. Hiện tại cái gì anh cũng không muốn biết, chỉ muốn cùng Tống Tâm Dao cử hành xong hôn lễ. "Tôi không nói không thể mà!" Mộc Nhược Lan đi tới chỗ ngồi, ngồi xuống. Nhìn Điềm Điềm và Kỳ Kỳ bên cạnh Triệu Tâm Nguyệt một cái. "Tống Tâm Dao tiểu thư, cô có đồng ý gả cho Cung Hình Dực tiên sinh làm chồng hay không, cho dù có nghèo khó hay giàu có, cho dù khỏe mạnh hay tật bệnh, cũng nguyện ý một đời một kiếp chăm sóc, mến yêu anh ấy, cho đến khi chết cũng không xa không cách không?" Cha xứ lần nữa hỏi một câu. "Tôi nguyện ý!" Tống Tâm Dao mặc dù đối với chuyện mẹ Cung Hình Dực đột nhiên xuất hiện này, có chút hoài nghi. Nhưng vẫn hi vọng cử hành xong hôn lễ với Cung Hình Dực, xong tất cả mọi chuyện lại nói. "Xin mời chú rễ trao nhânx!" Cung Hình Dực nhận lấy nhẫn cưới từ Lôi Vũ Minh deo vào ngón áp út của Tống Tâm Dao, đặt lên tay cô một nụ hôn. Tống Tâm Dao cũng nhận lấy chiếc nhẫn Cao Cầm Nhã đưa tới, đeo vào tay Cung Hình Dực. "Có ai phản đối hai người này kết hôn hay không?" Cha xứ nhìn mọi người phía dưới, thấy không có ai phản đối. "Hiện tại chú rễ có thể hôn cô dâu rồi." Cung Hình Dực đưa tay vén khăn voan lên, nhìn Tống Tâm Dao hơi cúi đầu, rốt cuộc cô đã trở thành vợ của anh. Cung Hình Dực đến gần cô, tựa vào trên môi cô nói: "Bà xã, em thật xinh đẹp." Cô chưa kịp trả lời, đã bị nụ hôn của anh hoàn toàn mê hoặc. Tất cả mọi người có mặt, đều cảm thấy vui mừng cho bọn họ, Mộc Nhược Lan lại cười lạnh nhìn bọn họ một cái, người phụ nữ như vậy, làm sao có thể có năng lực quản tốt nhà họ Cung được chứ? Kỳ Kỳ và Điềm Điềm là vui mừng nhất, Điềm Điềm nhảy một điệu vũ không biết tên, khiến mọi người đều phải cười ha ha. Cung Hình Dực ôm con gái của mình qua, hôn lên mặt con một cái. "Cha, mẹ. Điềm Điềm muốn hôn hôn!" Nói xong, Điềm Điềm liền đưa ra tay nhỏ bé mập mạp, ôm mặt Cung Hình Dực, hôn lên môi anh một cái vang dội, lại vội vàng hôn lên môi Tống Tâm Dao một cái giống như vậy. "Thật là một đứa bé nghịch ngợm!" Cung Hình Dực ôm Điềm Điềm, khắp khuôn mặt là nụ cười hạnh phúc. Hôn lễ của bọn họ, cuối cùng cũng thành công! 1.5 Tại nhà lớn nhà họ Cung, không khí có vẻ có chút nặng nề, Cung Hình Dực và Tống Tâm Dao ngồi cạnh nhau, còn Kỳ Kỳ và Điềm Điềm ngồi hai bên. Tống Tâm Dao nhìn Mộc Nhược Lan, rõ ràng cô cảm thấy bà ấy không yêu thích cô, lại nhìn Cung Hình Dực một cái, tay được anh nắm lấy thật chặt. Nếu như không phải hiện tại anh đang nắm tay cô, cô thật sự không biết, nên phải làm sao nữa. "Kỳ Kỳ, Điềm Điềm để dì dắt hai chúa đi chơi nhé." Cao Cầm Nhã cảm thấy không khí hôm nay như vậy không nên để hai đứa bé ở lại đây. "Không ạ!" Kỳ Kỳ cảm giác, bà nội hình như không yêu thích mẹ của bọn nó. "Cháu cũng không đi!" Điềm Điềm thấy Kỳ Kỳ không đi, nó cũng không muốn đi. "Mẹ, hiện tại mẹ có thể nói rồi, tại sao mẹ còn sống, hai mươi mấy năm nay cũng không về nhà!" Cung Hình Dực nhìn Mộc Nhược Lan thật không thể hiểu được tại sao bà rõ ràng còn sống thế nhưng lại không muốn xuất hiện trước mặt anh. "Con cho là mẹ không muốn trở lại sao? Là ông nội con không để cho mẹ trở lại!" Mộc Nhược Lan tựa vào trên ghế sa lon. Nếu như không phải vì Cung Thiên Kích, bà đã sớm trở lại rồi. "Chuyện này liên quan gì đến ông nội?" Anh thật không rõ, năm đó anh rõ ràng đã nhìn tận mắt thấy bà rời đi. Nhưng tại sao qua nhiều năm như vậy rồi, bà vẫn còn sống ở trên thế giới này. "Hay là để cháu nói cho!" Người phụ nữ trẻ tuổi ngồi bên cạnh Mộc Nhược Lan mở miệng nói. "Cô là ai?” Cung Hình Dực liếc nhìn người phụ nữ đó, chỉ một cái liếc mắt lại trở về trên người của Tống Tâm Dao. "Em tên là Mộc Thanh Thanh, là em họ của anh." Mộc Thanh Thanh liếc mắt nhìn Cung Hình Dực. "Em họ? Tôi không nhớ là tôi còn có một người em họ đấy!" Một chút ấn tượng anh cũng không có. "Thanh Thanh là con gái của cậu con, hai người các con lúc nhỏ đã được hứa hôn, nhưng không ngờ mẹ mới vừa mang theo nó trở về, con lại kết hôn cùng người phụ nữ này!" Lần đầu tiên gặp mặt, Tống Tâm Dao đã cảm thấy, Mộc Nhược Lan không thích cô, lần này nghe bà nói như thế, cô càng khẳng định thêm. "Mẹ, hiện tại đã là thời đại nào rồi, hơn nữa, con và Dao Dao vốn chính là thật lòng yêu nhau, lẽ ra một năm rưỡi trước, đã kết hôn, ai ngờ vào thời điểm đó ông nội lại qua đời, cho nên hôn lễ của chúng con mới kéo dài tới bây giờ." Đối với Tống Tâm Dao, trong lòng anh tràn đầy áy náy, vốn là có thể kết hôn sớm, nhưng không ngờ sẽ biến thành bộ dáng như hiện tại này. "Mẹ kkhoong quan tâm hai người có yêu nhau hay không, mẹ và cha con cũng là được chọn đính hôn từ bé, thế thì như thế nào? Cuối cùng vẫn ở chung một chỗ không phải sao?" Bà và cha của Cung Hình Dực chính là được đính hôn với nhau từ bé. "Vậy mẹ cảm thấy, mẹ và cha sống vui vẻ với nhau sao? Mỗi ngày đều nghe hai người gây gổ, cãi nhau, mẹ hi vọng con trai của mình cũng sống cuộc sống như vậy sao?" Anh thật không rõ, tại sao tư tưởng của bọn họ đều như vậy. "Nếu như không phải là cha con ở bên ngoài, bao nuôi nhiều người phụ nữ khác, mẹ sẽ so đo cùng ông ấy sao?" Nhớ tới cha của Cung Hình Dực là bà liền tức giận. "Nhưng mà con và cha là hai người hoàn toàn khác nhau, tại sao mẹ lại phải gắn hai người lại với nhau." Về việc này, cho dù ai cũng sẽ không thể tách anh và Tống Tâm Dao ra được. "Đừng nhắc tới những chuyện này nữa, để người giúp việc dọn cho ta và Thanh Thanh hai phòng tốt nhất đi." Bây giờ muốn đuổi Tống Tâm Dao ra ngoài, căn bản cũng không thể. Vẫn phải để bà và Thanh Thanh ở lại trước đã. "Mẹ ở phòng cũ đi! Còn cô ở phòng khách lầu hai! Người làm sẽ đưa cô đi." Cung Hình Dực lười phải nhiều lời, mẹ của anh lại đột nhiên xuất hiện vào lúc này, khiến cho anh cảm thấy có chuyện phải suy nghĩ thật kỹ một chút, phải làm rõ mọi chuyện. "Bảo bối, đi về phòng ngủ đi, thời gian không còn sớm nữa rồi!" Đêm tân hôn này của bọn họ lại xảy ra những chuyện này, thật là tức chết anh. "Dạ! Cha mẹ ngủ ngon!" Kỳ Kỳ kéo Điềm Điềm, hôn một cái lên môi Tống Tâm Dao, lại hôn Cung Hình Dực một cái. Điềm Điềm cũng học theo. "Ngoan ngoãn quá!" Kỳ Kỳ gật đầu một cái, lúc này mới dắt Điềm Điềm đi lên trên lầu để bảo mẫu đưa về phòng. "Chị Lý, đưa phu nhân về phòng. Sau đó đưa tiểu thư đây đến phòng khách." Cung Hình Dực nói với người làm xong, liền ôm Tống Tâm Dao lên lầu. Đêm nay là đêm tân hôn, bọn họ phải hưởng thụ thật tốt. Trở lại phòng, Cung Hình Dực mới vừa khóa lại cửa, Tống Tâm Dao liền nhào vào trong ngực anh, ôm Cung Hình Dực thật chặt. "Hình Dực, em rất sợ!" Cô thật sự rất sợ, khi nghe Mộc Nhược Lan nói anh và Mộc Thanh Thanh có đính ước từ nhỏ, cô liền không biết phải làm gì. "Đứa ngốc, không phải sợ, tất cả đã có anh ở đây." Nhẹ nhàng vỗ lưng cô nói. "Nhưng mà, anh có cảm thấy rằng có chuyện gì đó sắp xảy ra không?" Cô thật sự rất lo lắng trong những ngày kế tiếp, cuộc sống của bọn họ cũng sẽ không trôi qua dễ dàng. "Đừng nghĩ nhiều như vậy, nhanh đi tắm đi, tắm sớm nghỉ ngơi sớm một chút." Tống Tâm Dao gật đầu một cái, lấy áo ngủ đi vào phòng tắm, Cung Hình Dực ngồi ở bên cửa sổ, nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ. Anh phải cho Dạ Thiên điều tra chuyện này thật kỹ. Chuyện này không chỉ có Tống Tâm Dao cảm thấy kỳ quái, mà ngay cả anh cũng cảm thấy rất kỳ quái. Mộc Thanh Thanh, người em họ chui ra từ tảng đá này, thật khiến cho anh rất hoài nghi, cứ có cảm giác chuyện này thật không có đơn giản như vậy, chỉ hy vọng không có chuyện quá lớn xảy ra. Anh và Tống Tâm Dao mới vừa kết hôn, vốn định đưa cô đi hưởng tuần trăng mật, nhưng mà bây giờ Mộc Nhược Lan trở lại, kế hoạch hưởng tuần trăng mật của bọn họ xem ra phải rời lại rồi. Anh không biết tiếp đó sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng mà bây giờ rời đi, cũng không phải lựa chọn sáng suốt, chỉ hy vọng Tâm Dao không trách anh, như vậy là đủ rồi, chỉ cần nhìn thấy Tống Tâm Dao sống tốt, vậy thì đủ rồi. Hết chương 1
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]