Tống Tâm Dao rốt cuộc cũng hết cữ, có thể ra ngoài đi dạo một chút, ở trong phòng cả tháng khiến cô cảm thấy thật buồn bực. Ôm Điềm Điềm ra vườn hoa phơi nắng. Thời gian này thực vui vẻ. Ở thành phố X vào tháng ba ngày vẫn còn có tuyết rơi, mà tháng năm ở thành phố O, hoa đã sớm nở đầy vườn rồi.
Vườn hoa nhà họ Cung rất lớn, nhiều loại hoa đến nỗi cô không thể biết hết tên. Cung Thiên Kích là một ông lão yêu thiên nhiên, có lúc không có chuyện gì làm, bọn họ lại trồng thêm các loại hoa cỏ trong vườn này, không ngờ lại có thể làm cho nó trở nên đẹp như vậy.
"Cô chủ, đi vào thôi, gió nổi lên rồi!" Bảo mẫu thấy gió đã thổi lớn hơn.
"Cũng được!" Tống Tâm Dao đứng lên, ôm bé con trở về nhà. Hiện tại nếu như Điềm Điềm bị cảm thì không tốt lắm, có thể còn phải đi tiêm.
Chuyện cô sợ nhất, chính là nhìn con bị đau, bị kim chích, âm thanh bé con khóc sẽ khiến cô đau lòng.
Còn thân thể của Kỳ Kỳ rất tốt, từ lúc nhỏ cũng rất hiếm khi bị bệnh, điều này cũng làm cho cô rất vui mừng.
Mới vừa đứng dậy, cô đã thấy bóng dáng của Cung Hình Dực cách đó không xa.
"Chị Diêu, giúp tôi ôm đứa bé vào nhà trước đi." Tống Tâm Dao muốn đợi Cung Hình Dực cùng vào chung.
"Dạ!" Chị Diêu ôm Điềm Điềm vào phòng, Tống Tâm Dao đột nhiên muốn đùa giỡn với Cung Hình Dực một chút, chạy đến bên một gốc cây, ngồi xổm xuống.
"Cung Hình Dực, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-cho-cuop-me-toi/17107/quyen-1-chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.