Trời tờ mờ sáng, không khí ái muội trong phòng ngủ gần như tan biến hết.
Trên giường bừa bãi có hai người, Hạ Hải Dụ đắp chăn ngủ say sưa, ôm gối ôm mềm mại trong lòng, xúc cảm mềm mại làm cô nở nụ cười như trẻ thơ, nhưng mi tâm lại xiết chặt, tựa hồ đang có điều gì không yên lòng.
Đường Húc Nghiêu nhẹ nhàng đứng dậy, xuống giường, lẳng lặng đứng bên giường, cúi đầu nhìn dung nhan khiến anh quyến luyến.
Anh biết cô giống mình, cả đêm đều không ngủ, đều sợ trời sáng.
Nhưng ai có thể ngăn cản bước chân của thời gian, trời, rốt cuộc vẫn phải sáng.
Khom người xuống, vươn tay, muốn sờ sờ mặt cô, ngón tay vén tóc cô lên, từng điểm từng điểm đến gần, năm centi mét, bốn centi mét, ba centi mét, hai centi mét. . . . . . Cuối cùng, chỉ còn lại một centi mét, anh lại dừng lại.
". . . . . ." Dừng lại, không tới gần nữa.
Càng như vậy, càng lưu luyến, càng không thể rời xa.
Tay, dừng giữa không trung, sau khoảng mười phút, cánh tay đã nhức mỏi, mới chậm rãi hạ xuống.
Sau đó, lấy một cái cớ hoàn mỹ nhất ình, từ từ, kéo chăn cao lên giúp cô.
"Hải Dụ, hẹn gặp lại."
Anh cúi người xuống, nhặt quần áo trên đất lên, im lặng mặc vào.
Xoay người, đi về phía cửa.
Quay đầu lại nhìn, nhìn thật sâu, thật chăm chú.
Cửa, sau khi vang lên tiếng kêu rất nhẹ rất nhẹ, bóng dáng, đã không còn thấy.
Khi yêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-cap-tren-out/1944618/chuong-210.html