"Ưmh ——" Hoắc Doãn Văn nhắm mắt lại, cố gắng nuốt trôi miếng óc heo ghê tởm.
Thấy anh ta múc óc heo bỏ vào miệng, Nhan Như Y cười, nhìn anh ta “Thế nào, ngon phải không? Vừa trơn, vừa mịn, mùi vị lại không tệ, ăn nữa không?”
Hả? Từ từ đã, nếu thứ này không phải là óc heo thì mùi vị cũng tạm, không cần nhai, lại ngon nữa. Mà đã ngon rồi thì không còn cảm giác ghê tởm nữa.
"Không tệ!" Hoắc Doãn Văn vẫn còn cảm giác ghê tởm đầu lưỡi, nói.
"Thôi đi, rõ ràng là ăn ngon vô cùng mà anh lại nói “không tệ”, đúng là không biết gì về ẩm thực cả!” Như Y bất mãn trả lời.
"À ——" nhìn cô đang thể hiện vẻ mặt bất mãn, vô cùng đáng yêu, Hoắc Doãn Văn cười nhạt: “Ăn ngon lắm, được chưa?”
"Ừ —— được rồi, vậy thưởng cho anh một miếng nữa nhé!” Như Y lại thả óc heo vào nồi, nấu qua rồi bỏ vào trong chén của Doãn Văn.
Mặc dù món ăn này cũng rất ngon, nhưng đối với người như Doãn Văn thì giống như là cực hình vậy, chân mày nhíu lại!
“Ha ha…” thấy bộ dáng này của Hoắc Doãn Văn, Như Y liền bật cười.
Đối với bữa ăn ngượng ngập này, phải tạo một không khí vui vẻ mới được, cô tự nhiên nói: “Đúng rồi, để tôi kể cho anh nghe một câu chuyện cười nhé!”
"Ừ, cô kể đi!"
Nhan Như Y chợt do dự. "Mà thôi, tôi cũng đã kể rồi!"
"Thì cô kể lại đi, lòng hiếu kỳ của tôi bị cô khơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-can-ba-xin-anh-dung-yeu-toi/3220923/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.