Đã được hơn mười phút rồi mà Trình Tố Vi vẫn ôm chặt Tô Vận không chịu buông, mặc kệ hắn dỗ dành hay nói gì đi nữa thì cô cũng lắc đầu.
- Ngoan nào, Vi Vi, chân em đang bị thương đấy, chúng ta đến bệnh viện trước đã được không?
Cô cứ ôm hắn như vậy không để hắn lái xe vì muốn ôm hắn lâu hơn, nhưng bây giờ chân cô đang bị thương nên Tô Vận không thể cứ để cô như vậy mãi được, hắn vừa ôm cô vừa lựa lời khuyên lơn.
Cảm giác vừa tìm lại được món quà quý giá nhất của mình đối với Trình Tố Vi vẫn như đang nằm mơ vậy, cô sợ người đàn ông trước mặt này không phải là thật, cô không dám bỏ tay ra vì sợ hắn sẽ lại biến mất lần nữa.
- Vận, đây không phải là mơ đúng không? Thật sự là anh? Nếu em buông tay ra anh sẽ không biến mất chứ?
Tô Vận cũng hiểu được tâm trạng hiện giờ của cô, sau bao nhiêu biến cố vừa xảy ra mà có thể ôm nhau như vậy chắc chắn cô đang rất hoảng loạn. Một tay hắn vẫn đặt sau lưng cô, lúc này đã từ từ buông lỏng, thay vào đó là di chuyển lên áp vào nửa bên má của cô, từ từ tiến sát lại gần và đặt môi lên môi đỏ mọng của cô, chậm rãi bắt đầu một nụ hôn. Sau khi nụ hôn kết thúc, tay hắn vẫn áp bên chiếc cằm thon gọn, ngón tay nhẹ nhàng vuốt quanh khóe miệng cô, khoảng cách giữa hai người chỉ bằng một gang tay, giọng trầm ấm của hắn cất lên giữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-can-ba-anh-quen-em-roi-sao/1703587/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.