Ba người trong phòng khách với một không khí vô cùng căng thẳng, Trình Sở Uy liên tục gọi vào số điện thoại của Trình Tố Vi và đúng là kết quả cũng như vậy, cô đã tắt máy rồi, ông lại tắt điện thoại, sốt ruột nói với Trình Dân.
- Nếu Vi Vi đã biết chuyện thì chỉ có thể đến New Zealand, vì ông ngoại không nói dối con bé, nhưng con bé lại đang ở Thượng Hải thì rốt cuộc là vì sao lại không thể liên lạc được như vậy chứ? Hay là Tô Vận? Có thể là cậu ta đã đưa Vi Vi đi rồi không? Tiểu Dân, con đã đến chỗ Tô Vận tìm chưa?
Lâm Nhược Tranh đang rất mệt mỏi vì lo lắng nhưng sau khi nghe Trình Sở Uy đặt nghi vấn về Tô Vận như vậy, bà gần như quên đi cảm giác hiện tại đứng bật dậy phản bác lại lời vừa rồi của chồng mình với thái độ vô cùng bất mãn.
- Sở Uy, ông có thể ngừng quy hết mọi việc cho Tô Vận không? Ông không thấy tội lỗi vì việc làm của mình hai mươi tám năm trước đã đành, sao ông lại còn có thể giữ những suy nghĩ ích kỷ như vậy chứ? Ông ghét đứa trẻ đó đến vậy sao?
Hàng loạt lời chất vấn của Lâm Nhược Tranh đã khiến cho Trình Sở Uy buộc phải á khẩu, ngẩn người ra vài giây để nhìn rõ lại vỡ mình, trong tình huống này mà bà lại nghĩ cho con riêng của bà thay vì đứa con gái đang không rõ tung tích của hai người như vậy ông cũng phản ứng rất gay gắt.
- Nhược Tranh, bây giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-can-ba-anh-quen-em-roi-sao/1703586/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.