Cũng may là lúc bị tai nạn Lâm Nhược Tranh vẫn còn giữ được ý thức nên sau khi phẫu thuật bà cũng không mất quá nhiều thời gian để tỉnh lại. Và dĩ nhiên cũng vì vậy mà trong đầu bà lúc này vẫn còn đọng lại chút hình ảnh mờ mờ ảo ảo về người đã đưa bà đến bệnh viện lúc đấy, người đó hình như đang khóc thì phải? Đó rốt cuộc là người nào mà lại lo lắng cho bà như vậy chứ?
Nhưng sau khi bà tỉnh lại đã hỏi rất nhiều người, từ Trình Tố Vi đến Trình Sở Uy và cả Trình Dân hay Hứa Vĩ Thành thì đều nói rằng không biết người đó là ai,chỉ là người đi đường tốt bụng giúp đỡ mà thôi. Lâm Nhược Tranh nghe thế nào cũng không thể không nghi ngờ, dù khi đó bà nhìn không rõ gương mặt nhưng vóc dáng đúng là rất quen, giống như bà đã từng gặp ở đâu đó trước đây rồi. Hơn hết người đó còn đang khóc nữa…
Tất cả mọi người hình như đều đang cố tình che giấu chuyện gì đó, nếu đã vậy thì bà càng muốn tìm cho ra lẽ chuyện này.
Trùng hợp là sáng nay Trình Dân sẽ đến muộn mà vừa hay bây giờ chính là giờ tiêm thuốc nên đây cơ hội duy nhất để Lâm Nhược Tranh có thể tìm ra được thân thế của người đã cứu mình.
Sau khi tiêm thuốc xong, y tá còn phải ghi lại tình trạng các chỉ số của bệnh nhân, Lâm Nhược Tranh liền bắt lấy cơ hội mà dò hỏi.
- Y tá, tôi có thể hỏi mấy câu không?
Nữ y tá rất nhiệt tình thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-can-ba-anh-quen-em-roi-sao/1703579/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.