"Ừ?Nói cho anh biết cái gì?" Lâm Lập Phong nâng mi, nghi hoặc nhìn nàng
"Em……em. . . . ."Lời nói vừa đến bên môi chợt im bặc,nàng ko cách nào dám mở miệng nói.Lẽ nào lại nói cho Lập Phong biết, chuyện nàng mang thai nhưng đứa bé ko phải là con của hắn?
Nàng run run môi mềm, ko thốt ra nửa lời. Nước mắt lại một lần nữa trào ra!Mái tóc thật dài che xuống 2 bên trái phải vừa vặn che luôn khuôn mặt đang bị tâm can cắn nát của nàng.
"Em làm sao vậy? Tử tình." Lâm Lập Phong tay muốn nâng mặt nàng lên,nhưng nàng bỗng nhiên đã ôm lấy hắn đem mặt mình úp vào ngực hắn. Nàng ko muốn để hắn nhìn thấy khuôn mặt đầy nước mắt của nàng
Giờ này khắc này, nội tâm của nàng đang bị giày vò , rất mâu thuẫn, ko ai có thể lý giải được
Đứa bé này khiến nàng tan nát cõi lòng,nàng nên xử lý việc này ra sao? Có lẽ,nàng trước tiên phải giấu Lập Phong, sau đó len lén đem nó đi. . . . . .
Vừa nghĩ đến sẽ mất đi đứa bé,lòng nàng lại đau như dao cắt! Ai có thể nói cho nàng biết? Nàng nên làm cái gì bây giờ?
Lâm Lập Phong ôn nhu vuốt mái tóc mềm mại của nàng,Nàng yếu đuối khiến hắn yêu thương.Hắn rất hận chính mình!Hắn hận bản thân ngày hôm nay ko cách nào ở bên cạnh nàng!
Hắn vì công việc đã bỏ qua nàng,hắn chỉ có thể đối với nàng từ xa quan tâm! Hắn sau này sẽ giành nhiều thời gian hơn cho nàng, ở cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-buc-hon/3081819/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.