"Tôi không sao." Lâm Lập Phong rất bình thản mà nói với một người xa lạ ân cần thăm hỏi
"Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi." Lâm thế hiên lại một lần nữa vui mừng mỉm cười, gật gật đầu
"Ba ba, ba cũng phải chú ý thân thể một chút." Hạ Tử Tình ôn nhu mà đối với cha chồng nói
Lâm thế hiên chuyển mắt sang con dâu, nàng tuy là người của công chúng, nhưng thoạt nhìn rất hiền lành lại có vẻ như rất hiểu quy cũ
"Thân thể Ba ba rất tốt." Lâm thế hiên nhìn Hạ Tử Tình thoả mãn. Hắn tin tưởng cô gái hiền lành này có thể mang lại hạnh phúc cho Lập Phong.
"Nếu như không có việc gì để nói nữa,tôi sẽ cho người đưa ông trở về trại an dưỡng." Lâm Lập Phong đột ngột mở miệng nói, lời nói vô tình kia của hắn khiến Tử Tình ko thể ko để ý. Nàng lôi kéo tay hắn, mở to đôi mắt nghi hoặc ngưng mắt nhìn hắn
Hắn đối mặt với chính cha ruột của mình như vậy, nàng rất không thích. Lâm Lập Phong thật lâu nhìn Hạ Tử Tình liếc mắt, thấy được trong mắt nàng phảng phất vẻ yếu đuối
Lâm Thế Hiên nghe được lời đuổi khách của chính con ruột, cả lòng lập tức liền chìm vào hồ nước lạnh, cả người rét run.Hắn biết rõ Lập Phong ko thích thấy hắn, Lập Phong trong lòng đối với hắn vẫn còn hận ý chưa tiêu trừ,cho dù việc kia đã đi vào dĩ vãng 20 năm rồi. Nhưng trong lòng Lâm Lập Phong thương tổn vĩnh viễn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-buc-hon/3081818/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.