“Vâng ạ, cháu cảm ơn chú”
Đường Viên Viên muốn buông hộp quà ra, không biết hai người họ chuẩn bị cho anh trai cô thứ gì mà mang theo lại nặng tới vậy, may là khoảng thời gian gần đây cô vẫn luôn chịu khó rèn luyện, nếu không một đường này có lẽ đã sớm không trụ vững nổi nữa rồi.
Cô muốn buông quà xuống nhưng nhìn tới nhìn lui, trên bàn không còn chỗ để đặt xuống nữa rồi, đặt quà của người khác xuống nền đất có lẽ không tốt lắm đâu, vì thế Đường Viên Viên lại phải tiếp tục xách theo nó.
Ký túc xá nam sinh lúc này.
Chung Sở Phong đang nằm vắt vẻo trên sô pha chơi game tới mức nhàm chán không chịu nổi, đánh một lát lại dừng, dừng một lát lại đánh tiếp, cuối cùng tháo tai nghe xuống nói với vẻ phiền muộn: “Cậu nói xem Viên Viên còn tiếp tục giảm cân như thế, có lẽ nào cơ thể của em ấy sẽ gặp vấn đề không?”
Uất Trì Diệc Thù nằm trên giường nhắm mắt nghỉ trưa, không hề phản ứng lại với lời Chung Sở Phong nói.
“Anh Thù này, em đang nói chuyện với anh đó ạ, anh đừng ở đó mà giả chết nữa, em biết anh chưa ngủ đâu”
Thằng nhóc này từ trước tới nay đâu khi nào ngủ được vào buổi trưa đâu, nhắm mắt lại chỉ vì muốn để mắt và cơ thể được thư giãn nghỉ ngơi thôi, mà hai tên còn lại thì ngủ say như chết giống con heo vậy, tiếng ngáy vang lên rung cả trời đất.
Tâm tình vốn dĩ đã bực bội sẵn của Chung Sở Phong bị tiếng gáy ồn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-bac-ty-khong-de-choc/799364/chuong-2341.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.