Nghĩ tới đây, Tiểu Nhan không nhịn được mà cười một tiếng.
“Cười cái Hàn Thanh ngồi bên cạnh nghe tiếng cười của cô, thì lại gân thấp giọng hỏi một câu.
Nghe vậy, sắc mặt Tiểu Nhan đỏ hồng hơn.
“Không cười gì cả, vừa nấy em mới cười sao?”
Cô cực lực phủ nhận, sau đó ánh mắt cô né tránh, gương mặt cũng đỏ theo.
“Mặt đỏ thành như vậy, em còn nói em không cười?”
Cô đỏ mặt sao? Tiểu Nhan không ngờ mình lại không giữ vững được, cô chỉ có thể mạnh mẽ giải thích: “Em thật sự không cười, mặt đỏ có thể là bởi vì trời hơi nóng, vừa rồi em ôm đứa bé”
“Đưa cho anh hết đi”
Hàn Thanh ôm mấy đứa nhỏ từ trong lòng cô, sau đó anh ta lại thấp giọng hỏi: “Vừa rồi có phải đang suy nghĩ chuyện gì xấu đúng không?”
Tiểu Nhan: “Anh nói bậy bạ gì đó?”
Nói xong, cô chột dạ nhìn chú Nam lái xe phía trước, cô rất sợ chú Nam nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, mà lúng túng.
“Nói bậy?” Hàn Thanh thở nhẹ nhàng ở gò má của cô: “Khuôn mặt và lỗ tai đều đỏ, thân thể em không biết nói dối”
“Được rồi, đang ở bên ngoài, anh đừng nói nữa.”
“Ừm, ăn cơm tối xong về nhà nói.”
Trong bữa cơm tối, Tiểu Nhan phát hiện có thêm một người nữa là Đường Viên Viên, bạn của Đậu Nành.
Cô chủ của tập đoàn nhà họ Đường.
Tiểu Nhan nhìn khuôn mặt tròn vo của Đường Viên Viên thì cô không nhịn được mà cười nói: “Viên Viên, lâu rồi cô không gặp cháu rồi, không ngờ cháu vẫn tròn như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-bac-ty-khong-de-choc/799238/chuong-2214.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.