“Được”
Sau đó, Lương Nha Hoà đi cùng với Giang Tiểu Bạch đến phòng ngủ để xem cậu bé.
Đã nửa năm rồi cô ấy không gặp con trai, đứa nhỏ đã không còn dáng vẻ như lúc trước Giang Tiểu Bạch nhìn thấy. Mặc dù những đặc điểm cơ bản trên mặt vẫn giống nhưng đã dần dần thay đổi. Hơn nữa, cô ấy nhìn con trai mình trong có vẻ người có da có thịt khoẻ mạnh hơn lúc trước.
Tiêu Túc đứng ở cửa phòng không bước vào.
Giang Tiểu Bạch nhìn thấy sự ngoan ngoãn trên mặt con trai khi ngủ thì ngay cả ánh mắt của cô ấy cũng dần trở nên dịu dàng hơn: “Đứa bé đã được đặt tên chưa mẹ?”
Lương Nha Hoà lắc đầu nói:” Đứa bé chưa đặt tên đâu, Tiêu Túc nói chờ con về rồi mới đặt”
Lương Nha Hoà nói Tiêu Túc muốn chờ Giang Tiểu Bạch về rồi mới đặt tên cho con trai sao? Vậy nói cách khác, Tiêu Túc có ý muốn đợi cô ấy trở về sao?
Nhưng mà, nếu cậu ta muốn đợi cô ấy về thì sao cậu ta không chờ đợi cô ấy cho đến khi cô ấy về chứ? Vì sao, Tiêu Túc lại có thể để cho cô ấy bắt gặp một cảnh tượng như vậy?
Nghĩ tới điều đó, Giang Tiểu Bạch vẫn còn cảm thấy vô cùng tức giận, cô ấy hít một hơi thật sâu để xoa dịu cảm xúc của bản thân và sau đó cô ấy cũng không nói thêm gì nữa.
Lương Nha Hoà nhìn cô ấy một lát, sau đó bà đột nhiên nói: “Hai đứa con bình tĩnh một lát đi.”
Lương Nha Hoà nói xong bèn đi ra ngoài,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-bac-ty-khong-de-choc/799223/chuong-2199.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.