“Tiêu Túc!” 
Giang Tiểu Bạch hơi tức giận hét tên cậu ta, tim Tiêu Túc hơi nhói lại, sau đó cậu ta nói: “Em giận anh cũng được, mắng anh cũng được, dù sao em cũng muốn đi rồi, vậy anh cũng mặt dày mày dạn, không làm theo ý em đấy” 
Nói xong, Tiêu Túc tiến lại gân ôm chặt cô vào lòng. 
Giang Tiểu Bạch vẫn đang ôm con vào lòng, cậu ta lại tiến lên phía trước làm cô sợ hãi, trực tiếp hô lên: “Anh có thể nhẹ tay một chút không, anh làm con bị ngạt thì phải làm sao?” 
Bị cô quát như vậy Tiêu Túc mới phản ứng lại, thế là cậu ta lùi lại mấy bước: “Xin lỗi, anh không cố ý” 
Giang Tiểu Bạch trừng mắt lườm cậu ta rồi cúi xuống nhìn con, phát hiện đứa nhỏ vẫn ngoan ngoãn trong lòng cô, ánh mắt trong trẻo vẫn đang nhìn cô. 
“Con rất thích em, con còn nhỏ như vậy, em nỡ bỏ nó lại sao?” Khi thấy cô quan tâm đứa trẻ như vậy, Tiêu Túc quyết định dùng đứa trẻ để níu kéo cô. 
“Em xem đi, em vừa ôm là con đã nín khóc, nếu em đi rồi, đến lúc đó chắc chắn đêm nào nó cũng sẽ không ngủ ngon giấc” 
“Đừng nói nữa” Giang Tiểu Bạch ngắt lời cậu ta, hơi thở cô không ổn định: “Anh đừng lấy con ra nói chuyện này, chọc tức tôi, tôi sẽ mang con đi cùng.” 
Nghe thấy thế, Tiêu Túc tối sầm mặt nói: “Em nỡ làm vậy thật sao?” 
Giang Tiểu Bạch không trả lời câu hỏi của cậu ta, cô chỉ nghĩ trong lòng, nếu luyến tiếc thì đã sao, ai bảo trong lòng cậu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-bac-ty-khong-de-choc/799198/chuong-2174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.