Tiêu Túc chỉ có thể dỗ dành nhưng không được, cuối cùng Giang Tiểu Bạch hung dữ nói: “Đưa con cho tôi.”
Tiêu Túc bị cô hung dữ có chút tủi thân, đưa đứa trẻ cho cô.
Thật kì lạ, Giang Tiểu Bạch vừa ôm đứa trẻ vào lòng, đứa trẻ không còn khóc nữa.
Tiêu Túc ngạc nhiên một lúc lại nắm chặt thời cơ nói: “Con thích em, không muốn rời xa em”
Một câu nói đánh thẳng vào lòng Giang Tiểu Bạch.
Đưa trẻ thích cô, không muốn rời xa cô.
Giang Tiểu Bạch ôm con đứng lên, hốc mắt hồng hồng.
“Cứ nói chuyện như vậy được không?” Tiêu Túc đi lên phía trước, ôm cô và đứa trẻ vào lòng, vừa cụng đầu vào trán cô vừa nói.
Cậu ta vòng tay qua vai cô, dựa vào người cô, hơi thở của cậu ta phả vào mặt cô.
Đứa bé được Giang Tiểu Bạch ôm vào trong lồng ngực, khóe mắt vẫn còn ướt đẫm nước mắt, vừa rồi khóc nức nở bao nhiêu thì bây giờ im thin thít bấy nhiêu, mở to mắt nhìn hai người đang đứng trước mặt.
Đứa bé cứ nhìn chằm chằm như vậy, cũng không khóc nữa.
Giang Tiểu Bạch mở mắt, cô bất đắc dĩ nói: “Có chuyện gì thì nói đi, anh đừng ôm tôi như vậy.”
“Vừa ôm em vừa nói thì anh sẽ yên tâm hơn một chút.”
Lời nói của cậu ta khiến cho Giang Tiểu Bạch trong nháy mắt không nói được gì, ngược lại lại có một chút rung động.
“Gần đây em không ôm con, thậm chí cũng không để ý đến anh, thực ra là không phải bởi vì em mệt, mà là vì em muốn rời khỏi anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-bac-ty-khong-de-choc/799197/chuong-2173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.