Cơn đau ở bụng dần biến mất, Tiểu Nhan rót cho mình một chén nước ấm, uống xong, sau đó nhìn bụng mình, có chút lo lắng. 
Hôm nay đau hai lần, chẳng lẽ là đứa bé có vấn đề gì sao? 
Vừa nghĩ tới chuyện đứa bé có thể sẽ có vấn đề, Tiểu Nhan đã cảm thấy vô cùng bối rối, đồng thời lại phỉ nhổ hành vi của mình. 
Chuyện đã đến mức này rồi, thế mà cô vẫn còn hơi sức lo lắng cho đứa bé. 
Nếu như cô đủ lý trí, chắc là sẽ không giữ đứa bé này lại, nhưng mà cô lại cảm thấy đứa bé này không chỉ là của Hàn Thanh. 
Trong người đứa bé này cũng có một nửa dòng máu là của cô, nó không có lựa chọn đã đến với mình, bây giờ mình lại nói không muốn thì bỏ, chẳng phải là quá bất công với nó hay sao? 
Nhưng mà, cô cũng rất thích nó, cũng chờ mong sự ra đời của đứa bé này. 
Khi biết mình mang thai, Tiểu Nhan vô cùng mừng rỡ, nhảy cẫng lên, cô cảm thấy mình như trúng số độc đắc rồi, còn vui vẻ hơn khi ở cùng Hàn Thanh nữa. 
Thật đau khổ! 
Tiểu Nhan nhắm mắt lại, cuộn người nằm trên ghế sa lông. 
Mười hai giờ đêm. 
Tiểu Nhan thấy cuối cùng cái xe dưới lầu đã rời đi, đẩy cái va li mình đã sắp xếp ra ngoài, mặc áo khoác vào, đội mũ lên. 
Vợ chồng họ Chu thấy Tiểu Nhan như vậy thì rất lo lắng. 
“Nếu không thì để ba con đưa con ra trạm xe lửa nhé?” 
“Không cần đầu mẹ, con gọi xe rồi, lát nữa sẽ đến.” 
La 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-bac-ty-khong-de-choc/798870/chuong-1845.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.