Hàn Thanh uống một ngụm rồi để bình xuống.
“Không cần phải coi anh hoàn hảo đến vậy. Ở trước mặt em, anh thể hiện ra đều là chân thật nhất, hiểu không?”
Tiểu Nhan đỏ cả mặt, chỉ biết gật đầu: “Vâng…lát anh phải đi ra ngoài nhỉ?”
“Ừ, hôm nay chắc sẽ hơi bận, em về nhà trước đi.”
“Vâng.”
Tiểu Nhan ngoan ngoãn gật đầu nghe lời. Sau khi Tô Cửu đến giục Hàn Thanh đi, Tiểu Nhan nhìn vào bình thì thấy canh đã bị uống hết sạch rồi, cô bất giác mìm cười, ôm bình giữ nhiệt cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Cô ngồi trong phòng một lúc rồi mới thu dọn đồ ra về.
Lúc về là Tiểu Nhan vẫn đi thang máy giành riêng cho Hàn Thanh. Thật ra ban đầu cô không nghĩ đến việc đi thang máy này nhưng bên còn lại đông người quá rồi, mỗi lần nhìn thấy cô đều chăm chăm chú ý, da mặt cô mỏng, bị người khác nhìn nhiều cảm thấy rất không thoải mái nên từ lần sau cứ đi thang máy độc quyền này luôn.
Lúc Tiểu Nhan đi ra không để ý có người đang nhìn cô.
Hứa Yến Uyển nấp sau tường nhìn theo bóng lưng của Tiểu Nhan, rồi trông thấy tay cô đang xách bình giữ nhiệt. Đây là lần đầu tiên Hứa Yến Uyển nhìn thấy bạn gái của Hàn Thanh. Chỉ nhìn thấy một nửa khuôn mặt và bóng lưng, có vẻ là một cô gái nhỏ nhắn xinh xắn, ăn mặc cũng như trang phục thường ngày, có vẻ là một cô gái đơn thuần.
Một cô gái đơn thuần như vậy liệu có phải vì thích địa vị và thân phận của tổng giám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-bac-ty-khong-de-choc/798767/chuong-1742.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.