Cô ấy nóng vội nói, giống như là để làm sáng tỏ chuyện gì đó, lại giống như để chứng minh gì đó, Phương Đường Đường lại nghe ra được ý khác, trong mắt hiện lên ý cười, sau đó trêu chọc cô ấy: “Được rồi, cậu đã nói thế thì mình sẽ đợi tới lúc cậu tự vả.”
Cô ta và Tiểu Bạch quen nhau đã lâu, Tiểu Bạch rất ít khi ở chung với đàn ông.
Đối với nhiều người mà nói, tình cảm hoàn toàn được bồi dưỡng nên khi hai người ở chung với nhau, hiện tại ngày nào Giang Tiểu Bạch cũng chung sống với người đàn ông kia, về lâu dài nếu thật sự không có chút tình cảm nào thì cô ta sẽ vặn đầu xuống cho cô ấy làm bóng để đá.
Cô ta sẽ đợi đến ngày cô ấy tự vả.
“Hôm nay cậu định chuyển cái gì đi?”
“Quần áo ở nhà, mình muốn mặc lúc nằm trên số pha xem phim, cậu không biết đâu, trong nhà anh ta thật sự chẳng có cái gì cả, cũng có phải là nghèo đâu mà trong nhà chỉ có bốn bức tường, mình thật sự phục anh ta luôn đấy.”
Vì Tiêu Túc chưa về nhà nên Giang Tiểu Bạch bèn dẫn Phương Đường Đường tới đi dạo quanh nhà Tiêu Túc một vòng.
Sau đó Phương Đường Đường phát hiện nhà Tiêu Túc thật sự không có cái gì đúng như Giang Tiểu Bạch nói, bởi vì toàn bộ những thứ mà mắt thường có thể nhìn thấy đều là đồ đạc mà cô ta đã từng thấy trong nhà Giang Tiểu Bạch.
Nhà Tiểu Bạch thì như bị trộm cuỗm sạch, còn nhà của người đàn ông này thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-bac-ty-khong-de-choc/798729/chuong-1704.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.