Ban đầu cậu ta còn hỏi Giang Tiểu Bạch, nhưng càng về sau thì chẳng muốn mở miệng hỏi luôn.
Trong gần một tuần, Giang Tiểu Bạch đã lấy hết sạch đồ đạc trong nhà.
Có một hôm Phương Đường Đường tới gặp cô ấy, lúc đó Giang Tiểu Bạch đang dọn quần áo của mình, Phương Đường Đường nhìn thấy cảnh tượng trong phòng thì kinh ngạc tới mức đứng yên tại chỗ, không động đậy một hồi lâu.
“Hình như mình… đi nhầm rồi thì phải?”
Giang Tiểu Bạch quay đầu nhìn cô ta một cái: “Đây là lần đầu tiên cậu tới đây chắc, đi nhầm cái gì chứ, nhà mình mà cũng không nhận ra à?”
Phương Đường Đường như bị sét đánh, đứng yên tại chỗ nhìn xung quanh, cẩn thận xác nhận lại, nhìn thế nào cũng cảm thấy đây không phải là ngôi nhà mà mình đã từng tới của Giang Tiểu Bạch.
Cô ta vẫn cảm thấy rất khó tin: “Đây thật sự là nhà cậu à?”
“Nói nhảm.”
Phương Đường Đường gian nan hỏi: “Vậy là nhà cậu bị cướp hết rồi à? Có trộm à? Báo cảnh sát chưa? Mẹ kiếp, hay là cậu phá sản?”
Giang Tiểu Bạch nhìn cô ấy như nhìn một kẻ ngốc, ghét bỏ nói: “Phương Đường Đường, có phải cậu mắc chứng mất trí nhớ không vậy, ai là người đã đề nghị mình đưa đồ đạc tới nhà Tiêu Túc hả? Giờ mình nấu cơm ở chỗ anh ta, tất nhiên là phải chuyển đồ đạc sang đấy rồi, chuyển đồ đạc sang bên đó thì tất nhiên bên này chẳng còn gì nữa, chuyện này có gì lạ à?”
“Chuyện này không lạ à?”
“Chuyện này lạ à??”
“Không lạ à???”
Lạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-bac-ty-khong-de-choc/798728/chuong-1703.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.