Dạ Âu Thần bất đắc dĩ cười mỉm, anh giấu bàn tay bị thương ra sau lưng: “Là đàn ông thì phải biết chịu đau đớn. Chỉ một vết thương nhỏ thì anh vẫn còn chịu được. Ngược lại là vợ ấy, hôm nay em vất vả rồi.”
Nói không cảm động là gạt người.
Bất kì lúc nào, dù là thời kì tâm tư thiếu nữ hay đến tuổi như cô, thậm chí là đầu đã hai thứ tóc thì đều không thể chịu nổi sự dịu dàng của người mình yêu.
Giống như lúc này đây, tuy sinh con rất đau nhưng bây giờ trong lòng Hàn Minh Thư lại cảm thấy thỏa mãn.
Không giống với lúc cô sinh Đậu Nành. Khi cô sinh Đậu Nành là thời gian thảm hại nhất của cô bởi khi ấy cô và Dạ Âu Thần phải xa nhau. Thậm chí cô cũng không rõ Đậu Nành là con của ai. Trong đầu cô chỉ cómột suy nghĩ – đó là cô không thể vứt bỏ đứa con của mình, để đứa bé sống cô độc.
Cô phải sinh đứa nhỏ ra đời.
Không giống như hiện tại, có nhiều người quan tâm cô, có người cô yêu bên cạnh.
Đang hồi tưởng, bỗng Dạ Mạc Thầm nghiêng người tới, nâng mặt cô rồi đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên cánh mũi cô. Theo phản xạ có điều kiện đẩy anh ra: “Có người… “Không có. Dạ Âu Thần nắm tay cô, mỉm cười nói: “Đi cả rồi.”
Lúc này, Hàn Minh Thư mới phát hiện phòng bệnh vốn náo nhiệt này chỉ còn hai vợ chồng bọn họ. Đương nhiên còn có Giá Nhỏ đang nằm trên giường.
Thế mà chạy nhanh thật, bọn họ học chạy trước đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-bac-ty-khong-de-choc/798557/chuong-1530.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.