Trong đầu Tiểu Nhan, một ý nghĩ mà trước đây cô ấy chưa bao giờ dám tưởng tượng đến dần hình thành.
Cô ấy biết nó là gì, nhưng cô ấy không dám nghĩ đến nó, cô ấy chỉ muốn chăm sóc và nuôi dưỡng nó thật cẩn thận.
Sau khi đợi ở phòng tiếp tân khoảng mười phút, chú Nam đến đón Tiểu Nhan, chú Nam mặc một chiếc áo sơ mi cùng áo khoác mỏng, ngốc nghếch đứng ở cửa cười tủm tỉm nhìn Tiểu Nhan.
“Cô Tiểu Nhan, cậu Hàn nhờ tôi đến đưa cô về.”
Nhìn thấy chủ Nam, tâm trạng Tiểu Nhan đột nhiên trở nên tốt hơn. Trước đây, cô ấy đã từng đi chung xe của chú Nam với Minh Thư, nhưng lúc ấy, khi nhìn cô ấy mặc gì, rồi nhìn lại bản thân xem mình đang mặc gì, thật sự rất xấu hổ.
Mặc dù mùa đông sắp trôi qua, nhưng vẫn mang theo một tia lạnh lẽo, rất nhiều người đã sớm thay áo khoác mỏng, nhưng Tiểu Nhan vẫn mặc chiếc áo lông vũ mỏng của mình, cùng áo thun đơn giản cộng thêm khoác ngoài.!
Thật tiện lợi khi mặc nó lúc trời nóng.
Nhưng mặc kiểu này rất dễ bị mọi người coi là thần kinh, dù sao một số người đã mặc áo ngắn tay rồi.
“Chú Nam, phiền chú đi một chuyến, cám ơn.”
Sau đó, Tiểu Nhan ném mì vào thùng rác ở tầng dưới, hóa ra Tiểu Nhan đang định về nhà, nhưng sau khi nghĩ lại, cô ấy quyết định đến cửa hàng để giúp đỡ, vì vậy chú Nam đã đưa cô ấy đến cửa hàng.
Sau khi đến cửa hàng, La Tuệ Mỹ thấy cô ấy xuống xe, bà ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-bac-ty-khong-de-choc/798421/chuong-1394.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.